Chương 129

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 129

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nghe được âm thanh vải dệt cọ xát bên tai, là hắn đang cởi quần áo trên người ra, khiến cô không dám ngẩng đầu, nhắm chặt mắt lại.

Mái tóc đột nhiên bị người ta túm lấy, da đầu bị lôi kéo tới đau, bất ngờ bị đá một cái lên bắp chân, khiến cả người cô rơi vào trong bể bơi lạnh lẽo, tia nước bắn tung tóe khắp nơi.

Vân Tô Tô không biết bơi, hai tay quẫy đập lung tung trên mặt nước, ngửa đầu ho khan, cảm giác hít thở không thông này vô cùng khó chịu.

“Cứu mạng…… Cứu mạng! Cứu mạng ô.”

Hai chân ở dưới nước ra sức vùng vẫy, nước trên mặt hồ lại lần nữa bắn lên, Trịnh Nghị theo sau mà nhảy xuống, ở dưới nước ôm cô, để hai chân cô kẹp ở trên eo hắn, dương vật lập tức áp sát vào mật huyệt, bắt đầu cứng lên.

“Ưm đừng mà, tôi không muốn!”

Cô biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đầu tóc ướt sũng bị hắn túm giật ra sau, khuôn mặt người đàn ông lúc này vặn vẹo đến khó coi.

“Câm miệng cho tôi!”

Thời điểm dương vật cắm vào, nhờ có nước bôi trơn, nên dù bên trong có khô khốc hắn cũng mặc kệ, một cú thúc thẳng vào trong, tiếng thét chói tai bị hắn chặn lại, bịt chặt khuôn mặt cô, khiến cô đau đớn tuyệt vọng.

“Tôi bảo em câm miệng có nghe thấy không! Em mẹ nó chính là con điếm, con điếm mà tên đàn ông nào cũng thao được, tao bức bị luân gian lâu như vậy còn chưa có lỏng! Sinh ra vốn là để cho người ta thao có phải không?”

“Không…… Không phải ô, ô a.”

“Thế mà mẹ nó lúc em ăn dương vật của người khác còn sướng như vậy hả?HẢ?”

Hắn càng nghĩ càng giận, nhấn đầu cô vào trong nước, cô còn chưa kịp nín thở, Vân Tô Tô trực tiếp mất đi dưỡng khí, đôi tay vô lực vùng vẫy muốn đẩy hắn ra, bọt khí thi nhau nổi lên trên mặt nước, cảm giác hít thở không thông không thể coi nhẹ, bởi so với bất kỳ lúc nào còn khó chịu hơn.

Bất quá cũng chỉ năm giây, hắn lại nắm tóc cô kéo lên, làm cô không ngừng ho khan, mặt bị nghẹn tới đỏ bừng, bắt lấy cánh tay hắn liều mạng xin tha.

“Chủ nhân tha cho em, khụ, chó cái biết sai rồi, thực xin lỗi chủ nhân!”

Trịnh Nghị đỡ lấy phần eo, nhắm ngay phía dưới mà thọc, cắm thẳng vào trong miệng tử cung, thuận lợi thọc vào rút ra, nước trong hồ theo động tác của hắn chui vào trong bụng, làm cô la hét đến khản giọng, mặt hắn vẫn không biểu lộ chút cảm xúc gì, miệng khẽ mắng một câu.

“Đồ đê tiện!”

Xoay người đè cô xuống cạnh bể bơi, đem dương vật rút ra ngoài, rồi từ phía sau nâng mông cô lên lần nữa tiến vào, thân hình hắn cao lớn có thể đứng thẳng trong bể bơi, nước cùng lắm chỉ tới bả vai, ngược lại Vân Tô Tô phải nhón mũi chân mới miễn cưỡng lộ ra đầu, không thôi sẽ không thể thở nổi mà chết.

Cô khóc lóc la hét cứu mạng, cơn đau đớn như xé rách lại tới nữa, mỗi tiếng kêu cứu, hắn nghe được đều là hướng tới mấy người bên ngoài mà cầu cứu.

“Em mẹ nó dám kêu một tiếng nữa thử xem!”

Nắm lấy tóc cô ép xoay đầu lại, một cái tát hạ xuống trên mặt cô, sức lực rất lớn, Vân Tô Tô bị đánh cũng chỉ biết khóc, mặt sưng phù lên, hắn giống như một chút cũng không thèm để ý, ấn đầu cô xuống đất cạnh bể bơi lạnh lẽo, hai tay cô vô lực bắt lấy một bên cây thang.

“Đm, bữa nay tôi phải thao chết em! Đồ kỹ nữ không biết xấu hổ, thích bị người khác thao này, ông đây liền thỏa mãn em! Thọc tới khi bức lỏng mới thôi.”

“Chó cái sai rồi……..Sai rồi mà, chủ nhân tha cho chó cái đi huhu.”

Một bên mặt bị đánh sưng bị áp xuống nền gạch lạnh lẽo, ngũ quan bị đè ép cho biến dạng, tiếng khóc nấc nghẹn ngào từ cổ họng phát ra, cánh tay vô lực thả trong nước.

Cứu cứu cô…….Cứu cô với, ai tới cứu cô đi mà.

Sáng sớm tinh mơ, nghe được âm thanh khác lạ.

Hắn lúc này mới xốc chăn lên, nhìn thấy cô trốn ở bên trong cuộn tròn người, khụt khịt cái mũi.

Đàm Lam không khỏi kéo chăn ra hỏi cô bị làm sao.

Cô không nói lời nào, mặt cũng không ngẩng lên, tiếng khụt khịt dần nhỏ lại.

Hắn nâng cằm cô lên liền nhìn thấy một bên mặt có dấu vết sưng đỏ, nét mặt lập tức đanh lại.

“Mặt bị sao thế này?”

Đôi mắt cô cũng đỏ hồng, cắn môi dưới không chịu nói, ép hỏi cô cũng chỉ cắn chặt hàm không hé răng lấy nửa lời.

“Không nói tôi thao em đấy!”

Trịnh Nghị lúc này đi vào, đối diện tầm mắt cô, mí mắt đè thấp như cảnh cáo.

“Tôi……..Tôi tự mình làm, lúc ngủ, bị đập trúng, bị đau, hic cho nên mới khóc.”

Cô bị Trịnh Nghị đe dọa không cho phép nói ra, nếu không sẽ tiếp tục đánh cô, cũng không cho phép chủ động muốn bọn họ thao, không được để lộ tươi cười lấy lòng.

Đàm Lam nhìn qua, âm thầm đánh giá Trịnh Nghị, mặt hắn vô cảm đứng ngoài nói vào.

“Ra ăn sáng đi.”

Đàm Lam thế nhưng cảm thấy tò mò, tay thả cằm cô ra “Tự mình ngủ bị đập trúng mặt cũng có thể khóc? Lời nói dối trắng trợn này cũng chỉ có một mình Vân Tô Tô em mới có thể nói ra.”

Cô hoảng hốt bất an ôm lấy hai chân mình, mặt cúi thấp không dám nhìn người ở cửa, cố gắng đè xuống nghẹn ngào, không để bản thân khóc ra.

Đàm Lam ôm cô đi tới nhà ăn bên ngoài, lúc đi ngang qua người Trịnh Nghị, cũng không nói gì thêm.

“Tiểu Vân Nhi hôm nay ngoan nhỉ, cứ cúi đầu không nói lời nào thế?” Lam Đà cười như không cười hỏi.

Quý Đỗ nhìn cô một cái “Bình thường không phải cũng như vậy sao.”

“Ừ, chỉ là cảm giác hôm nay không giống bình thường.”

Cô lo lắng cầm cái muỗng, múc từng muỗng cháo yến mạch ăn, cả người không một mảnh vải cứ thế mà phô bày trước mặt bọn họ, dường như cũng không còn cảm thấy ngại ngùng nữa.

Chỉ là phía dưới còn đau quá, cọ trúng nơi bị thao sưng kia, thật là khó chịu.

Tối qua hắn dùng nước đá lăn cho cô, cộng thêm việc bôi lượng lớn thuốc mỡ, mới làm cho gương mặt sưng to cùng môi âm đạo đỡ sưng hơn một chút, nhưng cơn đau vẫn không giảm, thật khó chịu, cô ngồi trên cái ghế cứng nhắc lạnh lẽo này mỗi một giây trôi qua chẳng khác nào tra tấn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận