Chương 129

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 129

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Về nhà?
Nào có chuyện Đỗ Yểu Yểu đồng ý dễ dàng như vậy. Nàng còn chưa tận hưởng đủ cảm giác được theo đuổi mà, được mấy lần trong đời Thẩm Giai chịu làm cháu chứ?
Bà xã không chịu nên nhân thời tiết hai ngày sau thoáng đãng, Thẩm Giai dẫn Đỗ Yểu Yểu đi chơi thuyền.
Cảnh vật Giang Nam tuyệt vời, làn nước xanh thăm thẳm, hàng liễu lả lướt bên hồ.
Đỗ Yểu Yểu nhìn chiếc thuyền ô bồng kia, không hiểu sao nàng cứ thấy Thẩm Giai có ý đồ xấu xa gì đó.
Hắn tính chơi trên thuyền luôn à?
Để bù đắp nỗi tiếc nuối ở Kim Đô sao?
Thẩm Giai bận áo mũ chỉnh tề, chiếc bàn nhỏ trên thuyền được bày biện bánh ngọt và trà, cả cánh buồm phía trước lẫn đằng sau đều treo rèm, bên trong lót chiếc chăn và tơ lụa dày cộm.
Đỗ Yểu Yểu băn khoăn cả buổi, giả mù sa mưa khen: “Phu quân có tâm thật!”
Nàng khoác lên mình một bộ sa y mỏng màu hồng nhạt trông như một làn sương mù, tựa một đóa hoa sen đong đưa, diễm lệ giữa làn nước và màn trời xanh biếc. Nhu mì mà xinh đẹp, trong vắt mà thuần khiết.
Thẩm Giai nhìn mà trong lòng như có lửa đốt, muốn khiến nhụy đóa sen kia chảy ra mật dịch ngọt ngào, từ dáng vẻ thong dong nở rộ chuyển sang co mình run rẩy.
Hắn nhìn sang nơi khác, tỏ ra điềm tĩnh: “Phu nhân thích là tốt rồi.”
Đỗ Yểu Yểu nhoẻn môi nở nụ cười tươi tắn, vì nàng vừa nhìn thấy hắn nuốt nước bọt.
Thẩm Giai chèo thuyền ra giữa hồ rồi ngồi thưởng thức phong cảnh nơi đây cùng Đỗ Yểu Yểu.
Đỗ Yểu Yểu phơi mình dưới nắng ấm, ăn vài miếng bánh ngọt, uống hai tách trà, lười biếng tựa vào ngực hắn tựa một chú mèo ngoan ngoãn.
Thẩm Giai vén một lọn tóc bên má Đỗ Yểu Yểu lên, ngón tay miêu tả đường nét xinh xắn trên gương mặt nàng. Hắn bỗng hỏi: “Yểu Yểu có về nhà không?”
“Về nhà?” Đỗ Yểu Yểu ngẩn người. Nàng đã đồng ý ở bên hắn thì đương nhiên phải về Kinh Thành rồi.
“Quê của nàng ấy.” Thẩm Giai nhắc nhở.
“À…” Đỗ Yểu Yểu kéo giọng rõ dài, đôi mắt đen láy đảo qua: “Cái này thì phải xem biểu hiện của chàng rồi. Ngày nào chàng chọc ta giận thì ta sẽ về nhà, không quay lại nữa!”
“Không được!” Thẩm Giai gõ nhẹ một cái vào trán Đỗ Yểu Yểu rồi đặt tay lên bụng nàng: “Ta phải sớm gieo hạt giống cho nàng mới được.”
“Ái chà, muốn giữ ta lại bằng con cái à!” Đỗ Yểu Yểu mỉm cười, giọng ngọt xớt.
“Hai người giữ còn hơn là một người mà.” Thẩm Giai đưa tay lên trên, trượt vào y phục nàng rồi thủ thỉ: “Phải có con thì địa vị của ta mới cao hơn được, phu nhân hãy cho ta một cơ hội nhé!”

Người trên bờ đông như nêm, một nữ tử mặc bộ váy điểm hoa mai hồng đang cầm dù trúc đi ở ven hồ.
Tỳ nữ hỏi: “Sao tiểu thư không vui mà vẫn đến thăm Thẩm…”
Diệp Oánh lườm tỳ nữ, tỳ nữ lập tức im lặng.
Nét mặt nàng ta đượm buồn: “Trong ấn tượng của ta, chàng ấy luôn tỏ ra lạnh lùng và xa cách, mặt lạnh như tiền, như thể không ai có thể mở cửa trái tim chàng vậy. Đến tận hôm nay, ta mới biết hóa ra chàng ấy chỉ lạnh lùng với người ngoài.”
Hôm nay, nàng ta đã nấp sau nhìn lén và thấy Thẩm Giai tự mình đỡ Đỗ Yểu Yểu lên thuyền, nhấc váy lên cho nàng và làm thuyền phu cho nàng. Đôi mắt hắn luôn ngắm nhìn Đỗ Yểu Yểu, dù có làm gì cũng không bao giờ rời mắt khỏi nàng.
Chẳng khác gì một thiếu niên đã rơi vào bể tình.
“Tiểu thư vừa xinh đẹp vừa có tài, học vấn lại cao, rồi tiểu thư cũng gặp được phu quân như ý thôi ạ.” Tỳ nữ an ủi.
Diệp Oánh cười gượng: “Trước đây ta không hiểu vì sao mình lại thua Đỗ Yểu Yểu. Hôm qua Thẩm Giai đến tìm ta, ta đã hiểu rồi.”
“Hắn bảo Đỗ Yểu Yểu đề xuất cho phép nữ tử đi học, ủng hộ nữ tử làm quan, khi hồi kinh hắn sẽ trình lên triều đình. Nếu sau này Đại Sở ban hành lệnh cho nữ tử đi học, mong rằng thư viện Ngô Hưng ta sẽ dẫn đầu xu hướng, nhận nhóm học trò nữ đầu tiên.”
Tỳ nữ mờ mịt: “Thẩm phu nhân chỉ dựa dẫm vào Thẩm đại nhân thôi mà ạ? Thế thì tiểu thư thua ở đâu chứ?”
Rõ là một thiên kim nhà dòng dõi Nho học, kiên cường và độc lập nổi trội hơn một phụ nhân xuất thân từ gia tộc thương nhân, chỉ có gương mặt đẹp mà? Tỳ nữ chẳng hiểu gì cả.
Diệp Oanh vuốt ngực, thở dài: “Ta đã từng khinh thường nàng ta, cho rằng nàng ta chỉ biết dụ dỗ người khác bằng bản mặt đẹp đẽ của mình thì vênh váo được tới khi nào? Nhưng hôm qua ta mới biết rằng lòng dạ của nàng ta hơn ta nhiều. Ta chỉ quan niệm rằng mày liễu không thua kém cánh mày râu, nữ nhi phải độc lập tự cường nhưng lại không biết cách làm sao để nữ tử trên thiên hạ tự cường.”
“Từ xưa có câu, ‘Nữ tử không có tài chính là đức’. Đây chỉ là lời xằng bậy mà bọn nam nhân dùng để dạy dỗ nữ nhân mà thôi. Bọn họ sợ nữ tử sẽ trở nên ưu tú, khó nắm trong tay. Nữ nhân chúng ta phải chăm chỉ học tập mới có thể sánh bằng nam nhân, từ triều đình cho đến trong dân gian.”
Tỳ nữ từng đọc vài cuốn sách, cũng có biết chứ nên cảm thán: “Theo lời tiểu thư, Thẩm phu nhân quả thật có tầm nhìn xa ạ…”
Diệp Oánh gật đầu: “Nếu nàng ta thật sự thuyết phục được Thẩm Giai khiến triều đình ban lệnh cho nữ tử đi học, cho phép nữ tử tham gia khoa cử thì ta mới bội phục nàng ta.” Thế rồi nàng ta bật cười: “Dựa dẫm vào nam nhân có gì đáng xấu hổ đâu? Nếu nàng ta thay đổi số mạng của hàng ngàn hàng vạn nữ nhi sau này, Diệp Oánh này sẽ là người đầu tiên lập bia trường sinh ở Ngô Hưng cho nàng ta.”
Vẻ ước ao hiện lên trong mắt tỳ nữ: “Nếu điều đó thành công thì biết đâu các muội muội của nô tỳ sẽ có thể vượt qua mấy tay quan lại ngạo mạn bằng học vấn ạ!”
Diệp Oánh đồng ý, sau đó nàng ta nở nụ cười tiếc nuối: “Nếu không có Đỗ Yểu Yểu thì chắc chắn ta sẽ tham gia vào hội những người giành giật Thẩm Giai. Còn bây giờ, ta mong sẽ cùng nàng ta theo nữ học hơn.”
Nàng ta liếc mắt nhìn chiếc thuyền ô bồng trôi xa trên hồ, hàng lông mày thanh tú và trang nhã hơi nhướng lên để lột sự thanh cao và kiêu ngạo: “Diệp Oánh ta đây cũng tốt mà, rồi cũng sẽ gặp được nam nhân tốt hơn Thẩm Giai thôi.”

“Đừng sờ nữa…”
Ngón tay Thẩm Giai cứ lần mò trên ngực làm đầu vú nàng dựng thẳng lên. Đỗ Yểu Yểu thở hổn hển, lầm bầm.
Đầu ngón tay Thẩm Giai sờ nắn đỉnh nhọn, hắn cười: “Chịu không nổi rồi sao? Ta còn chưa ăn mà.”
Đỗ Yểu Yểu nửa đùa nửa nịnh nọt: “Phu quân thăng quan, tiểu nữ tử ta đây là kẻ phàm tục, nào chịu được thủ pháp ngày càng điêu luyện của chàng chứ?”
“Phía trên chịu không nổi thì thay bằng phía dưới đi.” Thẩm Giai ôm nàng vào khoang thuyền.
Hắn không cởi y phục mà luồn thẳng một đường xuống dưới, lướt qua vùng bụng bằng phẳng và gò đất đầy đặn của nàng, cuối cùng trượt vào khe hở mịn màng.
“Lạnh…” Ngón tay se lạnh trái ngược với sự nóng bỏng nơi cánh hoa làm Đỗ Yểu Yểu khẽ thốt lên.
Thẩm Giai ma sát thịt mềm và hạt đậu bên trong, hỏi như lơ đãng: “Người ta không chạm vào nơi này bao lâu rồi?”
Quỷ hẹp hòi này sợ nàng không giữ trinh tiết. Hai người đang mặn nồng với nhau, Đỗ Yểu Yểu cũng không muốn phá bầu không khí nên thú thật: “Lần cuối là trên đường về Nam Chiếu năm ngoái, chàng tính đi.”
Thẩm Giai hài lòng, xoa nắn, vân vê hạt đậu như thưởng nàng: “Nhớ Tiểu Yểu Yểu của ta muốn chết.”
Đỗ Yểu Yểu đáp lễ: “Thế Tiểu Thẩm Giai thì sao?”

Bình luận

Để lại bình luận