Chương 13

Bản thân Quân Bạch vốn không phải người dịu dàng trong chuyện tình ái, chỉ có thói quen thao mạnh làm mạnh. Bây giờ cô gái đang quỳ trên mặt đất để anh tùy ý gian da^ʍ còn là người anh thích, trong lòng càng thêm rối loạn, thao đến mức hai mắt đều đỏ lên.
“Bạch bạch bạch”, “Phụt phụt” âm thanh càng lúc càng lớn, hai nhân viên nữ trong tiệm nghe đến mức mặt đỏ tai hồng.
“Hay chúng ta bảo bọn họ dừng lại đi? Lát nữa còn phải quét dọn!” Một cô gái nhỏ tuổi đỏ mặt nói.
Một nhân viên khác lớn tuổi hơn thì tương đối bình tĩnh: “Yên tâm, bọn họ xong việc sẽ cho tiền boa.”
Cô ta nhìn rồi, mặc dù chàng trai tuấn tú kia thoạt nhìn chỉ mới có hai mươi tuổi nhưng quần áo và đồng hồ của anh đều là hàng cao cấp sang trọng, chắc chắn là một công tử nhà giàu, tiền boa sẽ không ít đâu!
Nhưng mà, động tĩnh hai người này cắm huyệt cũng quá lớn rồi, nói đơn giản hơn chính là táo bạo trắng trợn! Nghe tiếng rêи ɾỉ của cô gái thì năng lực của chàng trai kia cũng rất mạnh!
Nhân viên nghĩ đến đây thì mặt hơi hồng lên, nhìn thoáng qua cách cửa phòng thử đồ đang đóng chặt rồi nói với một nhân viên nữ khác: “Cô đóng cửa lại đi, đừng để người khác vào đây.”
Thái độ phục vụ của bọn họ càng tốt thì tiền boa của anh công tử sẽ càng nhiều.
Bên trong phòng thử đồ, Ngôn Khả Khả bị cắm đến mức không có ý thức, chỉ có thể yêu kiều rêи ɾỉ “Ưm ưm a a~”.
Quân Bạch cắm huyệt đến mức thoải mái, không ngừng cười xấu xa, nói những lời thô tục.
“Tao hóa, không ngờ tiểu huyệt của em lúc lớn lên lại như thế này, vừa chặt vừa mềm, trời sinh nên để côn ŧᏂịŧ làm!”
“Nam sinh trong trường đều nói em là nữ thần, không biết nếu bọn họ nhìn thấy dáng vẻ dâʍ đãиɠ nằm dưới háng tôi thì sẽ có cảm nghĩ như thế nào nhỉ?”
“Tao hóa, em nói xem nếu Vu Dương nhìn thấy em bị tôi thao sướиɠ thì có cùng tôi thao em không nhỉ?”
Nghe những lời dâʍ đãиɠ của anh, Ngôn Khả Khả xấu hổ không chịu nổi, đầu cúi thấp xuống, nhẹ giọng nói: “Ưm~anh… anh đừng… nói… a~”
Quân Bạch cười cợt: “Được, tôi không nói nữa, ngay lập tức cắm chết tao hóa nhà em!”
Ngay sau đó, khoảng chừng nửa tiếng sau, Quân Bạch mới đâm vào tử ©υиɠ cô rồi bắn tinh.
Còn Khả Khả đã cao trào ba bốn lần, toàn bộ cơ thể mềm nhũn mất hết sức quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có mông bị Quân Bạch nâng lên cao.
Sau khi bắn tinh xong, Quân Bạch ôm cô vào trong ngực nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lát rồi mới mặc quần áo.
Bởi vì làʍ t̠ìиɦ quá mãnh liệt nên đồ Ngôn Khả Khả mặc là váy cũ treo trên tường, trên váy mới đều dính dâʍ ŧᏂủy̠, váy lót dưới người cũng dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Quân Bạch ôm Ngôn Khả Khả mềm nhũn chân đi tính tiền, yêu cầu nhân viên cửa hàng gói hết mấy cái váy kia lại.
Hai nhân viên vừa gói váy, giả vờ không nhìn thấy dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính bên trên, vừa đỏ mặt trộm đánh giá hai người.
Ngôn Khả Khả xấu hổ đến mức đỏ bừng mặt, cúi đầu trốn trong l*иg ngực của Quân Bạch.
Quân Bạch lại càng muốn trêu cô, hào phóng nói với hai nhân viên cửa hàng: “Lát nữa quét dọn phòng thử đồ sạch sẽ một chút, đây là tiền boa cho các người!”
Nhân viên nhìn thấy số tiền, cố gắng kiềm nén sự hưng phấn, nói: “Xin anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ quét dọn sạch sẽ, hoan nghênh quý khách lần sau lại đến!”
Hai người tách ra đi lên tầng hai, Vu Dương vẫn đang yên lặng ngồi chơi game, nhìn thấy hai người thì than thở vài câu: “Anh Bạch, cậu để tôi chờ hơi lâu rồi đấy!”
Quân Bạch cười cười: “Vừa nãy nói chuyện vui vẻ nên có hơi lâu một chút, đúng lúc gặp Khả Khả đang đi tìm cậu.”
Vu Dương gật đầu, đi đến bên cạnh bạn gái, hỏi cô: “Khả Khả, mua được váy rồi sao?” Anh ta định giúp cô cầm túi.
Ngôn Khả Khả đâu dám để anh ta cầm, chỗ váy mới này còn có mùi dâʍ ŧᏂủy̠ và tϊиɧ ɖϊ©h͙…
Cô đỏ mặt nói: “Không… không cần, không nặng mấy, em tự xách được.”

Bình luận

Để lại bình luận