Chương 13

Tiếng chuông báo tin nhắn lại vang lên.

[Tối nay bé cưng không về nhà, là định ngủ dưới hầm cầu sao? Lỡ gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?]

Là tên biến thái đó!

Cô lại đang bị theo dõi nữa!

Kẻ điên… kẻ điên…!

Sau khi Dịch Nhữ nhấn nút tắt nguồn, cô tuyệt vọng ôm đầu ngồi xổm xuống dưới chân cầu.

Sự hoảng loạn và bất lực hoà với màn sương mù đen kịt trên sông, cô nhận ra rằng mình không còn nơi nào để trốn thoát hay trú ẩn dưới màn đêm bao la này nữa, cô không còn gì cả.

Tuy nhiên, chiếc điện thoại di động vừa bị tắt máy lại phát ra ánh sáng rực rỡ, một tin nhắn văn bản tự động được mở ra mà không cần chạm vào, những con chữ khổng lồ và kỳ lạ lấp đầy màn hình điện thoại di động ngay lập tức.

[Bé cưng, đừng sợ, chủ nhân sẽ tới đón em về nhà.]

Dịch Nhữ hốt hoảng ném chiếc điện thoại ra xa.

Nhưng vừa đứng dậy muốn chạy, lại cảm thấy sau gáy đau nhức, bất tỉnh.

Trong không gian nơi bóng tối lan rộng vô tận xung quanh, có một chiếc lồng sắt hình vuông màu đen được đặt ở giữa.

Thân lồng rất hẹp, nhưng trong đó lại có một người có làn da trắng nõn đang cuộn tròn, mái tóc dài mềm mại rối bù xoã trên ngực và vai, còn che khuất đi một nửa gương mặt, nhưng vẫn có thể thấy rằng đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Xung quanh tối đen như mực, chỉ có ngọn đèn gắn trên nóc lồng phát ra ánh sáng, chiếu lên làn da non nớt phập phồng theo hô hấp của người đó, khiến người trong lồng trở thành màu sáng duy nhất trong bóng tối.

Tiếng bước chân vang lên.

Một bàn tay từ ngoài lồng sắt duỗi vào, sau khi xoa nắn vuốt ve một hồi lâu, người trong lồng giật mình tỉnh lại.

“…!”

Tiếng hít thở của Dịch Nhữ thay đổi, tiếng hét sắp bật ra khỏi miệng bị mắc kẹt trong cổ họng.

Xung quanh là bóng tối vô tận, ngoại trừ cơ thể trần truồng và lan can của chiếc lồng sắt, thì cô chỉ có thể nhìn thấy đôi chân và bàn tay vừa mới rút khỏi cơ thể mình.

“Anh… rốt cuộc anh là ai, thả tôi ra… anh đang phạm pháp…” Giọng nói run rẩy bán đứng sự sợ hãi của cô.

Còn chủ nhân của đôi chân đó thì biến mất trong bóng tối, Dịch Nhữ không nhìn rõ mặt đối phương, hình như anh ta đang ngồi xuống cách đó không xa.

Anh ta ở trong bóng tối, cô ở trong ánh sáng.

Người đó chậm rãi nói: “Tối nào bé cưng cũng không về nhà ngủ, vì vậy chủ nhân phải đích thân đến đón bé cưng về nhà.”

“Anh là đồ biến thái… anh theo dõi tôi…”

Người đó lại nói: “Chủ nhân quan tâm đến bé cưng của mình thì có vấn đề gì sao?”

“Tôi không hề quen biết anh! Tôi… tôi đã không còn thích những thứ đó nữa rồi, cũng không cần anh làm chủ nhân của tôi.”

Người đó tặc lưỡi một tiếng, không nói gì.

Giây tiếp theo, Dịch Nhữ rên rỉ đau đớn.

“A… lấy ra… đi!”

Không biết cơ thể của cô đã bị cắm một cây dương vật giả từ lúc nào, đột nhiên nó rung lên với tần số cao như vậy khiến cô vô cùng khó chịu. Hai tay cô không bị trói, nhưng trong lồng rất chật chội, giãy giụa còn không thể chứ đừng nói chi là thò tay vào lấy thứ cắm bên trong ra.

Dịch Nhữ vặn vẹo cơ thể trong vô vọng, cũng may là dưới đáy lồng được bọc bằng một lớp da mềm nên lưng và cột sống của cô không bị đau, nhưng tay chân cô không ngừng run rẩy theo tần suất giữa hai chân. Hai bàn tay nắm chặt lấy lan can sắt, hơi thở đứt quãng của cô quyện vào nhau trong không gian tăm tối.

“Dừng lại dừng lại!… Dừng lại đi!!”

Người đàn ông nhẹ nhàng chỉ dẫn: “Kêu ai dừng lại?”

Dịch Nhữ cứ lặp đi lặp lại: “Xin anh hãy dừng lại đi, làm ơn… tha cho tôi… đừng làm như vậy! Tôi không thích những thứ đó nữa, a… hu hu… hãy tha cho tôi đi!”

Bình luận

Để lại bình luận