Chương 13

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 13

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vì vậy, Hạ Hạ sẽ không có mèo nào khác.

Giờ phút này Vân Bạch giống như một con mèo lớn, mặc dù đang nói chuyện, nhưng lại dễ dàng bị phân tâm bởi những thứ khác, chiếc ruy băng trang trí ở góc áo Quý Hạ đột nhiên thu hút anh, khiến anh nhịn không được vươn tay ra.

Đầu ngón tay thon dài trắng tuyết không ngừng nghịch dải ruy băng kia, đồng tử mèo có chút nghiêm túc nhìn theo sự chuyển động của dải ruy băng.

Lời này nghe có vẻ không đúng cho lắm, Quý Hạ đưa tay ra đè ngón tay Vân Bạch lại, nhân tiện kéo dải ruy băng xuống.

Cô mở miệng muốn nói gì đó.

Vân Bạch lại là người đầu tiên ngước mắt lên.

Trên khuôn mặt trong trắng thanh tú không có biểu hiện gì, ánh mặt trời chiếu vào đáy mắt anh, nhuộm ra chút ánh sáng ủy khuất nhè nhẹ.

Giọng nói cũng yếu ớt, nhẹ nhàng.

Giống như mặt trời ấm áp đầu mùa đông, có cảm giác nhiệt độ thấp, nhưng không thể bỏ qua từng chút một… trêu chọc vào lòng người khác.

“Không được sao? Hạ Hạ không thể chỉ có một mình tôi là một con mèo duy nhất sao? ”

Sắc đẹp như thế, quả thực mê hoặc người ta trầm mê, đừng nói tới việc anh đang vân vê góc áo của cô, âm thanh mềm mại.

Qua vài giây, không nghe thấy đáp án thoả mãn.

Anh vẫn biểu cảm như thế, vẫn động tác đó, chỉ là vành mắt của đôi mắt tuyệt đẹp đó, dần dần, dần dần ửng đỏ.

Giống như muốn khóc.

Hai đầu tai cụp ra ngoài cũng cụp xuống.

Mèo con chán nản.

Mèo con muốn khóc.

Quý Hạ bỗng nhiên lấy lại tinh thần, “Đương nhiên chỉ có một con mèo duy nhất, không nuôi mèo khác. ”

Nhà có một con mèo này không dễ đối phó, mà vẫn còn đòi nuôi mèo khác.

Nếu như cô mà dám đem mèo về, thì con ở trong nhà sẽ ấm ức đến mức nổ tung tại chỗ

Vân Bạch lúc này mới hài lòng, thấp giọng lẩm bẩm một câu.

“Quả nhiên mọi người nói trong nhà có một con mèo đủ rồi, muốn nuôi thêm con thứ hai thứ ba là không đúng.”

Hạ Hạ nhà anh sẽ không.

Hạ Hạ nói chỉ có một mình anh thôi.

Vân Bạch vẫn duỗi tay, một tay kéo góc áo Quý Hạ, một cái kéo cổ tay Quý Hạ, tay anh trắng nõn mảnh khảnh, dừng trên cổ tay cô, trắng như đang phát sáng.

Rõ ràng là một con mèo nhỏ màu cam, sao lúc biến thành người lại trắng như vậy.

Nhiệt độ ở cổ tay có chút cao, nhiệt độ cơ thể mèo con đích thật cao hơn nhiệt độ cơ thể người, nhìn bàn tay này, Quý Hạ đang suy nghĩ.

Sau đó giọng nói lạnh lùng mang theo sự mềm mại của chàng trai nhỏ vang lên, bất kể là nghe như thế nào, đều mang theo chút oán giận cùng làm nũng, còn cẩn thận nắm giữ tốc độ, sẽ không làm cho người ta cảm thấy khó chịu, lại nghe anh mở miệng.

“Vậy, vậy tại sao Hạ Hạ chỉ sờ lỗ tai mà không ôm tôi?”

Cơ thể Quý Hạ cứng đờ, há miệng, nhìn đôi đồng tử màu hổ phách trong suốt của anh, tiểu mỹ nhân xinh đẹp đang trông mong nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt thật sự mê hoặc.

Bình thường, Quý Hạ về nhà, đều là ôm hôn lỗ tai, có đôi khi còn hôn mặt

Bây giờ thì không.

Chàng trai nhỏ muốn bò lên người cô, hơi thở mãnh liệt kia truyền đến, bất kể là từ đâu cũng làm cho Quý Hạ rõ ràng ý thức được, đây là một chàng trai, không phải một con mèo.

Trước đây cô ôm một con mèo, nhưng bây giờ cô đang ôm một chàng trai nhỏ.

Tuy rằng cô vừa mới nói nuôi mèo cùng nuôi một chàng trai nhỏ không có gì khác nhau ——

Nhưng sự thật ở trước mặt, trên thực tế khác nhau một trời một vực.

Quý Hạ chỉ có thể giơ tay đặt lên đầu mèo con Vân Bạch, đẩy trán mèo con, nghiêm túc nói, “Vân Bạch sau khi thành người còn lớn hơn tôi, ôm vào trong ngực, anh và tôi đều không thoải mái. ”

“Tôi rất thoải mái.” Vân Bạch bị Quý Hạ đẩy vào ghế sofa, đặt tay Quý Hạ lên đầu, đôi mắt mèo nheo lại hưởng thụ, cọ hai cái vào lòng bàn tay Quý Hạ, mở miệng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận