Chương 13

“Lão nhị, ngươi có biết mình đang làm gì không?”
Chuyện tốt bị cắt ngang khiến Vân Dật dùng ánh mắt lạnh băng nhìn con báo đen chết tiệt trước mặt, hắn chỉ ước gì có thể xé xác gã ra.
Vân Viêm tức giận nhìn hắn: “Ta làm gì ngươi không cần lo, vấn đề là ngươi có biết mình đang làm gì không!!!”
“Lạc Lạc nhỏ yếu như vậy mà sao ngươi lại dám!!”
“Vì ý nghĩ nực cười trong lòng mà ngươi muốn giết hắn hả!!”
“Vân Dật, ta cảnh cáo ngươi, nếu lần sau ngươi dám làm như vậy với Lạc Lạc thì ta sẽ giết ngươi!!!”
Quay đầu lại, Vân Viêm yêu thương nhìn Vân Lạc đang sợ hãi, nhẹ giọng nói: “Lạc Lạc, ôm chặt ta, ta đưa đệ về.”
“Ư…” Con sói trắng nhỏ giọng kêu thảm thiết, cậu biến thành hình người ngoan ngoãn nằm ở trên lưng con báo đen to lớn, ôm lấy cổ của gã.
Sau khi chắc chắn rằng Vân Lạc sẽ không bị ngã, Vân Viêm nhảy ra khỏi chiếc giường lớn và cõng đệ đệ rời khỏi ngôi nhà.
Vân Dật không đuổi theo mà cứ nhìn chằm chằm đêm đen bên ngoài một lúc, sau đó hắn nằm xuống giường.
“Ta sai rồi sao?” Hắn lẩm bẩm.
Không ai có thể trả lời câu hỏi của hắn.
…………
Đêm càng ngày càng tối.
Sau khi Vân Viêm cõng Vân Lạc chạy trong khu rừng một lúc lâu, hắn dừng lại trước một hang động cách xa bộ lạc.
Trong hang có một cây nến lớn làm từ một loại mỡ đặc biệt nên dùng nửa năm sẽ không tắt, cũng vì thế mà trong hang thường xuyên sáng trưng.
Vân Viêm cõng Vân Lạc vào hang, đi đến chiếc ghế dài mềm bọc da hổ.
Đây là căn cứ bí mật của gã và cậu, đồng thời nơi đây có những kỷ niệm khó phai mờ lúc họ rúc vào nhau sưởi ấm và quấn lấy nhau.
Vân Viêm nghiêng người trước chiếc ghế dài mềm mại.
“Xuống đi Lạc Lạc, chúng ta về nhà rồi.”
Sau một quãng đường dài, Vân Lạc đã bình tĩnh hơn phần nào. Cậu nghe lời trèo xuống từ trên lưng nhị ca, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.
“Nhị ca, đến đây.” Cậu đưa bàn tay trắng nõn mềm mại vỗ về chỗ ngồi bên cạnh, hành động này là muốn nhị ca đi tới nằm bên cạnh mình.
Vân Viêm hiểu ý, gã nhẹ nhàng nhảy lên chiếc ghế mềm rồi nằm xuống bên cạnh cậu. Sau khi gã đến, Vân Lạc ôm cổ gã và nằm lên trên người gã như một đứa trẻ.
“Nhị ca, tam ca xấu xa suýt chút nữa đã giết chết ta.” Bây giờ nhớ lại cảm giác toàn thân sắp bị xé nát khiến cậu vẫn cảm thấy sợ hãi.
“Sau này, đệ cứ tránh xa hắn ra.” Vân Viêm quay đầu, lè lưỡi liếm cánh tay Vân Lạc như một cách thức an ủi.
“Ừm, không bao giờ để ý hắn nữa.” Vân Lạc nói một cách trẻ con.
Vân Viêm biết rằng cậu không thể làm điều này, vì vậy gã im lặng không nói chuyện.
“Nhị ca, sao huynh không nói gì vậy?” Vân Lạc vô cùng bất mãn hỏi.
“Ừm, không bao giờ để ý hắn nữa.” Để làm Vân Lạc hài lòng nên Vân Viêm lặp lại lời nói của cậu.
“Huynh nói cho xong chuyện chứ gì!!” Vân Lạc tức giận nắm lấy lỗ tai gã rồi kéo mạnh.
Nếu người khác đối xử với gã như vậy, thì gã đã giết người đó từ lâu rồi. Nhưng khi Vân Lạc làm điều này với gã, gã không còn cách nào khác là đưa lỗ tai cho cậu kéo.
“Ngoan, ta không có.” Cho dù có thì gã cũng sẽ không thừa nhận.
“Có mà!!” Vân Lạc sửa lại.
“Không.” Vân Viêm không chịu thừa nhận.
“Có!”
“Không có.”
“Có!!”
“Không…”
“Huynh có!!!”
“Lạc Lạc, ta không …”
“Huynh… ưm…”
Vân Viêm biến trở lại thành hình người và đè lên người cậu, ngăn chặn cái miệng nhỏ đang lải nhải của cậu. Cái miệng nhỏ nhắn quyến rũ này nói quá nhiều, tốt nhất vẫn nên che kín lại – Vân Viêm tự nghĩ.
“Ừm… ưm …” Vân Lạc ôm cổ gã, trao nhau một nụ hôn quyến luyến với nhị ca.
Hai người quấn quýt lấy nhau, môi và lưỡi quyện vào nhau hôn tới hôn lui tạo ra âm thanh chụt chụt vang lên liên tục.
Hôn hít hôn hít, hai người cùng nhau tiến đến bước cuối cùng.
Hoa huyệt nhỏ của Vân Lạc khao khát được dương vật đụ ngay bây giờ.
Dương vật dưới háng của Vân Viêm cũng cương cứng cọ xát vào đùi cậu.
Hôn môi, cọ xát, mơn trớn.
Hai người mơn trớn cơ thể nhau, ước gì có thể dung nhập vào cơ thể lẫn nhau.
Thời gian dài trôi qua…
Cả hai buông môi nhau ra và ôm chặt lấy nhau.
Vân Lạc nhắm mắt vùi mình trong vòng tay gã, thở hổn hển nói: “Nhị ca, đụ ta đi.”
“Hoa huyệt và hậu huyệt của ta đều thuộc về nhị ca, huynh có thể đụ bất cứ cái nào mình muốn.”
Từ khi trưởng thành đến nay, đây là lần đầu tiên Vân Lạc chủ động mời gọi người khác đụ mình. Điều này cho thấy cậu xem trọng nhị ca đến nhường nào.
Vân Viêm không ngờ cậu lại nói ra lời như vậy, sau một hồi im lặng mới nói: “Lạc Lạc, đệ…”
“Đừng từ chối, nếu huynh dám nói không, ta sẽ mặc kệ huynh luôn!” Hiếm khi câu dám lấy hết can đảm để chủ động một lần, nếu nhị ca ngốc nghếch còn dám từ chối thì cậu sẽ bỏ mặc gã luôn!!
Nghe vậy, Vân Viêm trong lòng thở dài. Lâu nay gã vẫn luôn đợi cậu trưởng thành, ngày nào gã cũng nhớ cậu đến nỗi dương vật cương đau và trong lòng bồn chồn. Mỗi lần gã cọ xát dương vật với hoa huyệt chỉ tiếc không thể đút dương vật vào luôn, đụ cậu thiệt mạnh đến khi hoa huyệt sưng đỏ mới thôi.
Gã thèm khát cậu đến vậy, làm sao có thể từ chối chứ? “Đồ ngốc, đệ đâu phải không biết mỗi lần ta cọ xát dương vật sẽ như thế nào. Ta làm sao có thể từ chối đệ được.”
“Vậy thì còn chờ gì nữa? Vào nhanh đi, đồ cứng nhắc này…” Vân Lạc nắm chặt tay thành nắm đấm rồi đánh nhẹ vào người gã.

Bình luận

Để lại bình luận