Chương 13

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 13

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đàm Ngư vốn chỉ đang tập trung bước thật nhanh, bất ngờ nghiêng đầu không hiểu câu hỏi.

Hành động này trong mắt Ý Hiên lại thành cái gật đầu khẳng định. Hắn nhìn xung quanh, khu vực đồi nhỏ không có ai, Tiểu Tứ cũng chỉ tập chung đi phía trước.

Ý Hiên nhanh chóng hóa người.

Có điều… Hắn như vậy mà không có mặc quần áo.

Đàm Ngư vội xấu hổ che mắt lại, Tiểu Tứ cũng nhanh chóng không biết từ đâu lấy ra một tấm da thú thật to, nhảy ra che bộ phận kia của hắn.

Có điều, cái gì không nên thấy cũng lỡ thấy không sót chút nào.

Tiểu Tứ cũng thay cô mà đỏ mặt.

Ý Hiên chụp lấy tấm vải, cuốn quanh eo mình. Che đi thứ đáng xấu hổ đó.

Nói là đáng xấu hổ, không chừng là đáng tự hào nha. Cô ở trái đất cũng biết về bộ phận kia. Dù sao chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy.

Quả thật người ở trái đất không có kích thước khủng bố như vậy.

Đàm Ngư nghiêm túc phê bình bản thân, càng nghĩ không phải càng giống một tiểu biến thái sao?

Thật là ngại ngùng nha.

Tiểu Tứ sắp biến thành một con thỏ hồng, cô thì hay rồi, triệt để trở thành một con tôm luộc.

Cả người xấu hổ đến nóng ran.

Quãng đường tiếp theo, hai người một thỏ. Ngoài Ý Hiên ung dung như chưa có chuyện gì, một người một thỏ đều giữ bộ mặt thật ngại ngùng.

Đến “ anh em” nhà người ta cũng đã gặp. Nơi này giống thoáng như vậy, hẳn tộc trưởng Ý Hiên sẽ không bắt cô chịu trách nhiệm đâu.

Rất nhanh liền đến hang được sắp xếp cho tộc Rắn.

Hai con rắn trắng thật to vốn cuộn mình trong hang ngủ, nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng tỉnh dậy. Hai cái lưỡi đỏ không ngừng đưa ra thám thính xung quanh.

Đàm Ngư không phải người sợ rắn, cũng cảm thấy có chút lạnh người.

Ý Hiên làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, chào tạm biệt cô rồi bước vào bên trong.

Cô và Tiểu Tứ cũng không có mặt mũi ở lại, chạy đi còn nhanh gấp mấy lần lúc đến.

Đợi Đàm Ngư đi rồi, hai con rắn to mới hóa người lên tiếng.

“ Ngài đã chinh phục được giống cái đó rồi sao?” Xà Kỳ vui vẻ tiến đến, dùng bát đá thô sơ giúp Ý Hiên múc một bát nước thật to từ chiếc lu đá đặt trong góc nhà. “ Trông rất yếu ớt, nhưng ngoại hình rất được, mùi cũng rất thơm.”

Nói dứt câu liền bị Ý Hiên hất cho bay đến thành hang: “ Thu chủ ý của ngươi lại, đó là cô dâu của ta.”

Xà Kỳ bị đánh đau, không dám lên tiếng tiếp. Hắn hóa lại hình rắn, hối lỗi mà cuộn người vào trong góc.

“ Như vậy kế hoạch của chúng ta vẫn tiếp tục chứ?” Xà Húc so với em trai lỗ mãng của hắn cẩn thận hơn nhiều. “ Tôi đã cho người bố trí, chỉ đợi ngài ra lệnh.”

Ý Hiên gật đầu.

Cho dù giờ giống cái đối với hắn có thiện cảm hơn nhiều, nhưng tốt hơn hết vẫn là chặt hết đường lui của cô. Đề phòng giống cái nhỏ quá bướng bỉnh, không chịu ngoan ngoãn theo hắn. Hơn nữa làm vậy, sau này tộc Thỏ cũng không còn mặt mũi đón cô gái nhỏ trở về.

Sau này, cô muốn sống chỉ có thể nghe lời hắn, ở lại tộc rắn làm tộc trưởng phu nhân, tư chất tốt như vậy, không chừng còn có thể vì hắn sinh ra một đàn rắn con mạnh mẽ.

Đàm Ngư về đến lều cỏ, đã thấy bà Cao ngồi bên trong.

“ Bé con, ta giúp con đem quả mọng về” Bà Cao vẫn như cũ mỉm cười dịu dàng nhưng cô lại cảm giác có chút xa cách. “ Quả mọng rất quý giá, đừng phụ tâm ý người ta.”

“ Ngày mai con sẽ đem trả lại cho ngài ấy.” Cô xếp lại giường cỏ, sau đó quay đi tìm đá lửa để nhóm bếp nướng nấm.

Cao Lệ cũng ngồi xuống bên cạnh cô rồi thở dài.

“ Không cần đem trả, ngài ấy sẽ không nhận lại đâu.” Cao Lệ cẩn thận xếp lại những hòn đá chặn lửa xung quanh, đề phòng lều cỏ bị đốt cháy. “ Con nướng thêm cho ta, hôm nay chồng ta không về kịp.”

Cô cũng không tiếp tục khách khí, liền nhặt quả mọng lên xem xét thử. Trong chiếc lá thật to gói cẩn thận hai ba loại quả. Hình giáng thật giống dâu tây và việt quất ở trái đất. Có điều trông căng bóng, mọng nước hơn rất nhiều.

Bình luận (0)

Để lại bình luận