Chương 13

Hôn triền miên được vài phút hai người mới tách ra. Nhược Diệp đã thở hồng hộc, hai má cô hồng đến không thể hồng hơn, thể hiện ra chủ nhân của nó bây giờ đang vô cùng thẹn thùng. Hít được hương thơm thoang thoảng từ trên người cô, Lâm Chấn tuy rất muốn ȶᏂασ nát cái l*и nhỏ này nhưng lại sợ con bé tức giận nên ông chỉ có thể âm thầm nhẫn nại nhỏ giọng hỏi: “Có thể chứ?”
Nghe vậy Nhược Diệp phẫn nộ cho Lâm Chấn ăn một cái tát rồi đè ông xuống người, hung tợn nói: “Muốn làm thì làm chứ còn nói nhiều. Tôi chờ không kịp nữa là!”
Đương nhiên đây chỉ là ảo tưởng của cô thôi. Trong hiện thực là —— Nhược Diệp lấy đôi tay nhỏ dịu dàng ôm lấy Lâm Chấn. Cô chủ động dâng đôi môi anh đào của mình lên coi như thay câu trả lời cho câu hỏi của Lâm Chấn.
Mỹ nhân chủ động làm Lâm Chấn vui vẻ. Ông cũng lập tức không áp lực bản thân nữa, một bên hôn sâu một bên dùng ngón tay nhẹ nhàng miết môi âʍ ɦộ ở bên dưới Nhược Diệp. Ông vừa cọ vừa xoa, thỉnh thoảng vừa dùng ngón tay cái với ngón trỏ nhẹ vân vê hộŧ ɭε cô. Nhược Diệp thấy tiểu huyệt mình bị tùy ý thưởng thức, hơn nữa hộŧ ɭε còn được ông mân mê, từng đợt kɧoáı ©ảʍ tê liệt truyền khắp cơ thể. Dâʍ ŧᏂủy̠ như hồng thủy chảy ra, phát ra từng tiếng rêи ɾỉ động lòng người.
Lúc này Lâm Chấn buông tha cho đôi môi Nhược Diệp rồi đứng lên. Ông nâng khuôn mặt nhỏ đầy mê mang nhìn về phía mình, sau đó thuận thế cởi luôn cái váy vất vưởng bên hông Nhược Diệp xuống rồi bế cơ thể mềm nhũn như chú dê con lên. Ông nhẹ giọng nói: “Ba bế con về phòng ngủ.”
Nói xong ông liền bế cô đi đến cánh cửa bên sườn thư phòng. Đây mới là chỗ ông thường xuyên nghỉ ngơi.
Nhược Diệp lúc đầu còn suy nghĩ chỗ này có phải là chỗ lần trước Lâm Chấn quấn quýt với Dương Nhu hay không thì tới lúc Lâm Chấn đẩy cửa ra cô mới thấy khϊếp. Cái phòng ngủ này quá bự, còn quá xa hoa sang trọng. Căn phòng ở bên ngoài đó mà tính là cái gì?
Cảm giác được con bé nghi hoặc, Lâm Chấn mới giải thích: “Đây mới là chỗ ba nghỉ ngơi hằng ngày. Để gần chỗ thư phòng để tiện cho lúc làm việc thôi. Còn bên ngoài kia thì…”
Nói đến đây ông tạm dừng một chút, có chút chột dạ nói tiếp: “Khụ khụ nói chung là ba không ngủ ở ngoài kia.”
Nhược Diệp biết ý của ông là gì, trong lòng cô nghĩ thầm phòng ngoài kia chắc là chỗ ấy ấy với Dương Nhu chứ gì nữa.
Lâm Chấn bước nhanh chân đến trước giường trong phòng. Ông liền đặt Nhược Diệp lúc này toàn thân đã trần như nhộng lên chiếc giường đầy co dãn. Ngay sau đó ông cũng bò lên trên giường rồi đặt đôi chân tinh tế của cô lên trên vai mình. Ông thọc tay vào bên trong lỗ l*и thì thấy đã đủ ướŧ áŧ rồi liền đặt côn ŧᏂịŧ ngay cửa huyệt, từ từ cắm vào bên trong. Mới đi vào, một cảm giác áp bách chật hẹp kéo tới làm Lâm Chấn vô cùng thoải mái. Sau đó ông chậm rãi ra ra vào vào âʍ đa͙σ.
Nhược Diệp cảm nhận được rõ ràng côn ŧᏂịŧ thô tráng nóng hổi đang xỏ xuyên trong bụng mình. Cái cảm giác tê tê ngứa ngứa khiến cô sướиɠ rần, cô thoải mái rêи ɾỉ ra tiếng. Theo từng động tác chậm rãi của Lâm Chấn, côn ŧᏂịŧ ra vào trong huyệt nhỏ mang lại cảm giác mãnh liệt, từng đợt kɧoáı ©ảʍ từ trung tâm chậm rãi lan dần ra cả toàn thân cô.
Lâm Chấn thấy Nhược Diệp như vậy liền tiến vào trạng thái. Ông bắt đầu thi triển kỹ xảo cao siêu của mình, qυყ đầυ mỗi khi chạm đến được chỗ sâu nhất bên trong tiểu huyệt Nhược Diệp thì côn ŧᏂịŧ liền xoay xoay vài cái, cọ cọ vào thành tử ©υиɠ. Thành tử ©υиɠ mẫn cảm bị chạm như vậy, cả người Nhược Diệp như đi trên mây, người cô khẽ run, chỉ có thể nằm đó hưởng thụ rên la.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang. Nhìn Nhược Diệp hưởng thụ như thế, Lâm Chấn âm thần tăng thêm sức mạnh, tốc độc đâm vào rút ra đột nhiên nhanh hơn, côn ŧᏂịŧ còn nhiều lần đâm vào thịt non của tử ©υиɠ.
Côn ŧᏂịŧ Lâm Chấn thỉnh thoảng va chạm mông nhỏ của Nhược Diệp phát ra tiếng “bạch bạch bạch”. Giữa tiếng thịt đánh vào nhau còn có cả tiếng “phùn phụt” của ái dịch.Kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ làm Nhược Diệp không khỏi duyên dáng gọi to ra tiếng: “A ~ Ba ba… Nhanh… Nhanh quá… A…”
Cô như không chịu nỗi kịch liệt này liền ôm chặt lấy Lâm Chấn. Bờ mông đầy đặn lại vểnh lên như chết đói, hai chân thon dài tinh tế lay động trên vai ông. Người đàn ông vừa chuyên tâm đâm vào rút ra vừa nhìn biểu tình hưởng thụ của con gái mình: “Con gái ngoan, bị ba ba ȶᏂασ có sướиɠ không? Mau nói về sau mỗi ngày phải để côn ŧᏂịŧ lớn của ba ba ȶᏂασ vào l*и!”
Lúc này Nhược Diệp đã bị kɧoáı ©ảʍ nườm nượp kéo tới. Toàn thân cô nóng như lửa, da thịt tuyết trắng vị hưng phấn mà hiện lên một tầng hồng nhạt sáng rọi. Cặρ √υ” trắng nõn sung sướиɠ nhảy nhót. Bây giờ đầu óc cô đã không thể suy nghĩ được cái gì liền theo bản năng nói theo Lâm Chấn với giọng lí nhí yếu ớt: “A… L*и nhỏ… Mỗi ngày… Phải bị… A a… Ba ba… TᏂασ… A… Sướиɠ quá…”
Nghe thấy lời con gái nói, Lâm Chấn như được tiếp thêm xuân dược, ông càng thêm hưng phấn. Côn ŧᏂịŧ thô to trong tiểu huyệt liền nhanh chóng ra ra vào vào kết hợp với kỹ xảo thuần thục. Cánh hoa trên mép l*и hồng hào ướŧ áŧ bị kéo ra rồi lại nhét vào, phần thịt non hồng hồng bên trong cũng bị banh ra ngoài tạo thành một hình ảnh vô cùng da^ʍ mĩ. Mỗi khi côn ŧᏂịŧ tiến vào đều kéo theo một lượng nước da^ʍ chảy ra ngoài, thấm ướt đẫm cả một mảng lớn trên ga giường.
“Con gái ba không được nhả ra đâu. Ba ba muốn ȶᏂασ chết cái l*и nhỏ này. Phải ȶᏂασ tới khi nào con không xuống giường được mới thôi!”
Nhược Diệp bị Lâm Chấn như mưa rền gió dữ đâm sâu vào bên trong, cô phát ra tiếng mơ hồ nói mớ: “A… Sướиɠ… Nhanh… A… Nhanh một chút… TᏂασ nát l*и con đi… A a a!”
Từ xa xa nhìn lại, một thân cao lớn cường tráng của Lâm Chấn cùng với cơ thể nhỏ xinh hoàn mỹ của Nhược Diệp thật hòa hợp với nhau. Trong phòng tràn ngập cái loại âm thanh hỗn tạp dâʍ ɭσạи tạo nên một cảnh đầy sắc xuân.

Bình luận

Để lại bình luận