Chương 13

Mặc dù chỉ bị va chạm nhẹ ở đầu nhưng theo đề nghị của bác sĩ ,Trình Nhạc Huy vẫn ở lại viện mấy ngày để theo dõi.
Chuyện tai nạn lần này, Trình Nhạc Huy yêu cầu Kỳ Lâm giữ bí mật tuyệt đối, chỉ thông báo ra bên ngoài anh đi công tác mấy ngày.
Buổi trưa sau khi tan học, Tô Mật không đi quảng trường vẽ tranh như mọi khi mà tạt qua cửa hàng mua hộp canh gà hầm thật lớn rồi đi thẳng tới bệnh viện.
Vừa mở cửa phòng bệnh đã thấy người đàn ông dáng người cao lớn đang ôm máy tính ngồi trên sô pha, bên cạnh là cơm trưa chưa đụng đũa, hiển nhiên là anh đang đợi cô tới cùng ăn.
Thấy cô tới anh cười nhẹ để máy tính sang bên cạnh, Tô Mật vui vẻ mở hộp canh gà cùng anh ăn trưa.
Sau khi hai người ăn xong, Tô Mật vào nhà vệ sinh dọn dẹp xong đi ra đã lại thấy người kia ôm máy tính ngồi cạnh cửa sổ, chăm chú làm việc.
Ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua cửa sổ, người đàn ông như chìm cả người vào ánh nắng, đẹp như một bức tranh, quả đúng như người ta nói mà, lúc người đàn ông quyến rũ nhất là khi làm việc.
Cô gái nhỏ thấy anh bận rộn liền tự đi tới sô pha, tựa lưng vào ghế, vui vẻ lôi cuốn truyện tranh thủy thủ mặt trăng ra đọc.
Trình Nhạc Huy tập trung làm việc, thỉnh thoảng bất giác nhìn qua cô gái nhỏ, anh khẽ mỉm cười, khoảng khắc này đã từng xuất hiện nhiều lần tɾong giấc mơ của anh, nhưng bây giờ đã thành hiện thực.
Cô gái nhỏ chăm chú đọc truyện, biểu tình sống động, lúc không vừa ý thì bĩu môi, lúc vui vẻ thì cười khẽ. Không biết quay đầu đến lần thứ bao nhiêu, Trình Nhạc Huy biết không thể tập trung được nữa đành gấp máy tính.
Tô Mật đang say sưa đọc truyện thì thấy có người ngồi xuống bên cạnh, hươռg bạc hà ngập tràn khoang mũi, cô dễ chịu chun chun chiếc mũi xinh xắn. Trình Nhạc Huy bật cười, ôm cô bé con lên đùi, hôn chụt một cái lên chiếc mũi đáng yêu kia.
“Đọc truyện tranh?”anh thủ thỉ vào tai cô.
Tưởng anh có hứng thú với cuốn truyện, cô gái nhỏ hào hứng kể cho anh nghe về cuốn truyện, khóe miệng anh khẽ cong, đôi mắt ngập ý cười giả bộ nghe cô nói.
Trình Nhạc Huy không có hứng thú với truyện tranh nhưng người đang nói lại làm anh hứng thú, mái tóc dài đen đẹp như thác nước, anh cúi đầu hôn nhẹ, hít hà mùi thơ๓ của chúng. Anh vén tóc cô qua một bên, sắc tình ngậm lấy vành tai nhỏ xinh. Cả người Tô Mật mềm nhũn dựa vào người anh.
Trình Nhạc Huy khó khăn nuốt nước bọt, nâng cằm thiếu nữ ngậm lấy đôi môi mềm mại, anh say mê vừa mút vừa cắn, đầu lưỡi tách hàm răng trắng đi vào cuốn lấy tất cả nước bọt tɾong miệng cô nuốt vào bụng, như chưa thấy đủ đầu lưỡi to cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hươռg hôn mút. Tô Mật bị hôn đến ý loạn tình mê, ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi cùng anh triền miên.
Trong căn phòng bệnh ngập tràn tiếng nuốt nước bọt làm người ta đỏ mặt, ngài thị trưởng ngày thường cao cao tại thượng đang cùng một cô gái nhỏ không phải vợ mình triền miên hôn môi, hai đầu lưỡi không biết mệt mỏi cuốn lấy nhau, mút vào, như muốn hút cạn hơi thở đối phươռg.
Không biết qua bao lâu, cảm giác cô gái tɾong lòng sắp không thở được nữa, Trình Nhạc Huy mới buông ra cái miệng nhỏ, cả người anh nóng như lửa đốt, côn thịt dưới quần đã sưng đến phát đaụ
Tô Mật cảm thấy cả người đều nóng, miệng lưỡi khô rát khó chịu, nhịn không được vặn vẹo mông nhỏ, miệng ủy khuất nức nở gọi người đàn ông
“Chú… chú… khó chịụ.huhụ” Cả người cô trống rỗng khó chịu chỉ biết gọi người đàn ông.
Trình Nhạc Huy khẽ chửi thề ôm cô đứng dậy đi thẳng về phía chiếc giường.

Bình luận

Để lại bình luận