Chương 13

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 13

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Vết Sẹo (Hồi ức)
Hơi men nồng gắt xộc thẳng lên não Tưởng Hân, khiến mọi vật trước mắt cô nhòe đi, quay cuồng. Cô chỉ nhớ láng máng Kỷ Thừa đã dìu cô ra khỏi phòng KTV ồn ã, hơi lạnh ban đêm ùa vào làm cô rùng mình, rồi sau đó là cảm giác êm ái khi được đặt xuống một chiếc giường lạ.
“Ưm… mình đang ở đâu đây?”
Giọng Kỷ Thừa trầm ấm vang lên bên tai, anh vén lọn tóc mai bết mồ hôi dính trên má cô. Đôi mắt anh trong bóng tối sáng rực một cách đáng sợ.
“Khách sạn.”
“Khách sạn á? Sao lại tới đây?”
Anh cười khẽ, tiếng cười rít qua kẽ răng. “Vì anh cần nhận phần thưởng của mình.”
Cơn say làm cô ngây ngô. Tưởng Hân cười khúc khích, vòng tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng đang mím chặt của anh. “Phần thưởng? Là cái này hả?”
Anh bật cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. Một tay anh giữ chặt gáy cô, tay kia bắt đầu lần giở những chiếc cúc áo sơ mi của cô, cẩn trọng bóc tách từng lớp vải như đang mở một món quà quý giá mà anh đã chờ đợi từ rất lâu.
“Tưởng Hân, em là của anh!” Giọng anh khàn đặc, đầy chiếm hữu.
Cô vẫn còn mơ màng, gật đầu: “Ừm! Anh cũng là của em!”
“Anh luôn luôn là của em.”
Làn da non tơ, mịn màng của cô gái mới lớn lộ ra dưới ánh đèn vàng vọt. Những ngón tay thon dài, lạnh lẽo của anh lướt từ xương quai xanh, chậm rãi trượt xuống bầu ngực nhỏ nhắn đang phập phồng của cô. Anh vuốt ve, trêu chọc, khiến cô bật cười khanh khách vì nhột.
“Đừng… nhột quá… haha… tránh ra!”
Nhưng khi bàn tay anh di chuyển xuống thấp hơn, lần đến chiếc quần jean của cô, Tưởng Hân bắt đầu nhận ra sự bất thường. Hơi lạnh từ máy điều hòa phả vào da thịt trần trụi khiến cô tỉnh táo đôi chút.
“Anh làm gì vậy? Sao lại cởi đồ của em? Em muốn mặc đồ vào, đừng cởi!”
Kỷ Thừa không cho cô cơ hội phản kháng. Anh giật phăng chiếc áo lót mỏng manh. Hai đóa hoa sen e ấp, hồng hào lập tức bung nở trước mắt anh. Cảnh tượng đó khiến phần bụng dưới của anh căng cứng, nóng rực.
Tưởng Hân lúc này đã hoàn toàn tỉnh rượu. Cô hoảng hốt hét lên, hai tay vội vã che lấy ngực, chân đạp loạn xạ vào người anh. “A! Anh làm cái quái gì vậy! Biến thái! Tránh ra! Không được cởi đồ của em!”
“Hân Hân, anh muốn em. Anh muốn em hoàn toàn là của anh, mãi mãi thuộc về anh!”
Anh như con thú mất hết lý trí. Anh dùng sức mạnh tuyệt đối đè lên người cô, một tay ghì chặt hai cổ tay cô giơ cao qua đầu, tay kia thô bạo xé toạc chiếc quần lót mỏng manh. Nơi thầm kín, sạch sẽ, chưa từng có ai xâm phạm, run rẩy lộ ra trước mắt anh.
“Không! Buông em ra! Biến thái, cứu…!”
Đã quá muộn. Anh cúi xuống, nghiến răng gặm cắn đôi môi cô để chặn đứng tiếng kêu cứu. Đôi mắt anh đỏ ngầu, hơi thở nặng nề phả vào mặt cô.
“Hân Hân, anh sợ lắm. Anh sợ em sẽ bỏ anh đi… Anh xin lỗi, nhưng anh thật sự không chịu nổi nữa rồi. Em phải là của anh, đời này kiếp này cũng phải là của anh!”
Cơn đau xé rách ập đến.
Cô còn quá non nớt, và anh thì quá hung bạo. Tưởng Hân cảm thấy cơ thể mình như bị xé làm đôi. Cô hét lên trong tuyệt vọng, nước mắt trào ra.
Đêm đó, Kỷ Thừa đã đoạt lấy cô, chà đạp cô, biến cô thành người của anh trong cơn đau đớn và sợ hãi tột cùng.
________________

Khi Tưởng Hân tỉnh dậy, cả người cô như bị xe tải cán qua, đau đớn vỡ nát. Kỷ Thừa ngồi bên cạnh, mắt anh đỏ ngầu. Anh ta đã thức trắng đêm, lo lắng nhìn cô, cho cô uống thuốc cầm máu. Nơi thầm kín của cô bị xé rách, nhưng anh ta đã không dám đưa cô đến bệnh viện. Anh ta sợ, sợ người ta phát hiện ra tội ác của mình: làm nhục một cô gái chưa đủ tuổi.
Nhìn thấy anh, Tưởng Hân run rẩy. Cô khóc, cổ họng rát bỏng. Cô dùng hết sức lực còn lại tát thẳng vào mặt anh.
“Đồ khốn! Đừng chạm vào tôi! Cút đi! Cút ngay!”
Anh chậm rãi buông bàn tay đang che vết tát xuống, đôi mắt tối sầm lại.
“Chia tay!” Giọng cô khàn đặc, đầy căm hận. “Em muốn chia tay với anh! Cả đời này không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!”
Kỷ Thừa vốn luôn ôn hòa, luôn chiều chuộng cô. Nhưng hai từ “chia tay” như một ngòi nổ. Sự dịu dàng biến mất. Anh ta lao tới, đè cô xuống giường, bàn tay siết chặt lấy cổ cô, gằn từng chữ.
“Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa xem? Em dám nói chia tay lần nữa, anh lập tức làm em ngay tại đây, làm đến khi em chết thì thôi!”
Lòng chiếm hữu điên cuồng của anh ta quá đáng sợ. Tưởng Hân bị dọa đến chết khiếp. Cô khóc nấc lên, đôi mắt ngập tràn sợ hãi, tay bấu víu vào bàn tay đang siết cổ mình.
“Anh hỏi em… lần sau còn dám nói thế không?”
“Huhu… không dám… em không dám nữa…”
Cô khuất phục.
Ngay lập tức, anh ta thay đổi. Sự hung bạo biến mất, thay bằng vẻ dịu dàng đến rợn người. Anh ta kiên nhẫn hỏi cô đau ở đâu, rồi kéo chăn ra, tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Tưởng Hân sợ hãi nằm im, nhìn anh ta tách hai chân mình ra, tỉ mỉ bôi thuốc mỡ vào cửa mình sưng tấy, rách nát của cô.
“Hân Hân,” anh ta thì thầm, “chỗ nào của em cũng đáng yêu. Bên dưới này hồng hào, mềm mại… lúc làm còn siết chặt lấy anh, mỗi khi em sợ hãi lại co rút lại, thật sự làm anh phát điên.”
Cô bật khóc nức nở. “Đừng… đừng đâm em nữa… Em đau lắm…”
“Anh biết.” Anh lau ngón tay dính thuốc mỡ rồi hôn lên má cô. “Anh không làm em nữa. Ngoan, để vết thương mau lành, nhé?”
Tưởng Hân nín thở, vội vàng gật đầu.
Kỷ Thừa mỉm cười, xoa đầu cô. “Thật ngoan.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận