Chương 13

“Sẽ không, con… Con cắt đứt hoàn toàn với anh ta rồi.”
“Vậy ngày mai cha đi làm hộ khẩu cho đứa bé, họ Hạ, là cháu nội của ông đây.”
Cái mũi của Hạ Vân chua xót, yết hầu nghẹn ngào, một lúc lâu sau mới kìm nén nói một câu
“Cảm ơn cha.”
Có thể là trở lại căn nhà mình lớn lên từ nhỏ, tɾong lòng kiên định hơn, tối nay Hạ Vân ngủ thật sự rấtsay, thường ngày cục cưng nhúc nhích một chút cô sẽ tỉnh, nhưng ối nay cho dù nửa đêm tỉnh dậy cho đứa bé bú, cô cũng nhanh chóng ngủ mất.
Sau nửa đêm Hạ Vân hoàn toàn bị tiếng khóc của cục cưng đánh thức, đứa bé này ngủ bên cạn♄ cô, gương mặt nhỏ vẫn luôn cọ ngực cô, tìm núm vú dùng lực mút vào mấy cái, sau đó ấm ức khóc thành tiếng.
Hạ Vân có chút ngây ngốc, muốn đứng dậy hai bên ngực truyền tới cảm giác trướng đau, đau đến mức gương mặt cô nhăn nhó, không nhịn được kêu lên
“A ”
Ôi trời ơi, sao lại đau như vậy?
Cô nghi ngờ giơ tay xoa, mới phát hiện hai bên ngực trướng to như hai quả tạ, vừa nặng̝ vừa cứng, chẳng trách cục cưng sẽ khóc, đứa bé không hút được
Trong phòng sáng lên ánh đèn đêm, ánh sáng tối tăm miễn cưỡng khiến Hạ Vân thấy rõ xung quanh.
Cô cũng không đi mở đèn to, vươn tay lấy máy hút sữa ở đầu giường, dùng sức hút một bên, kết quả chỉ miễn cưỡng hút ra được một ít.
Có lẽ cục cưng thật sự đói bụng, tiếng khóc “oa oa” càng lúc càng to, thúc giục Hạ Vân càng thêm sốt ruột.
Cô ném máy hút sữa ra, hai tay đè hai núm vú của mình xoa theo chiều kim đồng hồ, muốn xoa tan cục sữa, xoa mềm một chút mới dễ hút ra.
Không biết là xảy ra chuyện gì, thường ngày rấtdễ dàng xoa tan nhưng tối nay xoa kiểu gì cũng không được, ngực vẫn luôn cứng rắn, cho dù cô dùng tay xoa bóp cũng không bóp ra được bao nhiêu sữa.
Đứa bé không đợi được bú sữa lập tức khóc to hơn.
Hạ Vân làm mẹ lần đầu, chưa từng gặp loại chuyện như vậy, tɾong lòng căng thẳng hốt hoảng.
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, ngay sau đó là giọng Hạ Minh Viễn “Vân Vân, làm sao vậy? Vì sao cục cưng vẫn luôn khóc?”
Trong lòng Hạ Vân hoảng muốn chết, nghe thấy giọng cha như nắm được cọng rơm cứu mạng
“Cha, cha mau vào đi.”
Cửa phòng của cô không khóa, Hạ Minh Viễn xoay tay nắm cửa là mở ra.
“Làm sao vậy?”
Hắn cũng sốt ruột, vào cửa quên bật đèn, nương theo ánh sáng mờ nhạt đi tới mép giường.
“Cục cưng không bú được sữa…”
“Con không có sữa sao?”
“Không phải, là sữa quá nhiều, kết thành cục, đứa bé không bú được.”
Hạ Minh Viễn im lặng một lát, mới khàn giọng hỏi “Vậy phải… Làm sao bây giờ?”

Bình luận

Để lại bình luận