Chương 13

Trùng hợp thay, chính vào lúc này, Louis xách theo cháo và món ăn kèm vào phòng, những món này do một đầu bếp Trung Quốc nấu, là hắn bảo thủ hạ đặc biệt tìm về. Tạ Chu vừa nghe thấy động tĩnh thì vội vàng rúc vào chăn, nhắm mắt lại theo bản năng, muốn trốn tránh nguy hiểm.
Nhưng Louis vốn không cho cậu cơ hội đó, hắn xách hộp thức ăn đến đặt ở đầu giường, sau đó lại vươn tay đặt lên đầu vai mượt mà bóng loáng của cậu, mùi thức ăn quen thuộc quyến rũ Tạ Chu, bàn tay của Louis cũng khiến cho cơ thể cậu kháng cự theo bản năng, da thịt hơi hơi run rẩy. Tạ Chu chỉ đành phải chấp nhận số phận mở mắt ra, chạm phải đôi mắt chứa ý cười ngạo mạn của Louis.
“Thể chất của cậu quá kém, chỉ mới cᏂị©Ꮒ vài cái đã ngất đi rồi. Dậy ăn chút cơm đi, Tạ Chu?” Louis có một chất giọng hay, âm sắc đẹp đẽ, khi hơi hơi hạ giọng gọi tên Tạ Chu giống như hàm chứa vô hạn tình ý vậy.
Trong một khoảnh khắc Tạ Chu hơi hoảng hốt, sau đó nhớ tới chuyện mà Louis đã làm, chỗ sưng đau ở tiểu huyệt dâʍ đãиɠ dường như càng rõ ràng thêm. Cậu chợt sinh ra chút dũng khí mà chẳng rõ nguyên nhân, xoay đầu lại trốn tránh ánh mắt của Louis, hàm hồ kháng cự nói: “Tôi không muốn ăn.”
Tạ Chu đưa lưng về phía Louis, mắt nhìn không thấy khiến cho thính giác càng nhanh nhạy thêm. Cậu nghe thấy Louis khe khẽ cười một tiếng, sau đó một chuỗi tiếng cọ xát như trong dự kiến vang lên, kèm theo một tiếng kéo tủ sắt, Louis lại quay về chỗ mép giường.
“Nếu không muốn ăn cơm, vậy xem ra cậu vẫn còn sức để tiếp tục bán huyệt nhỉ, thế thì tiếp tục làm con đĩ nhỏ của tôi đi.” Louis chợt ôm lấy cái eo mảnh dẻ của Tạ Chu, lật người cậu lại, sau đó cốc cái chăn đang đắp trên người Tạ Chu ra.
Louis tắm rửa cho Tạ Chu xong vẫn chưa mặc quần áo lại cho cậu, bọc ở trong chăn là được rồi, giờ phút này vừa lật chăn ra, cơ thể trắng hồng xinh đẹp của Tạ Chu đã lập tức lõα ɭồ dưới ánh sáng.
Louis còn mặc quần áo chỉnh tề, Tạ Chu bị hắn làm cho quẫn bách, luống cuống tay chân và lại sợ hãi Louis còn muốn làm nữa, vậy nên cậu liều mạng túm góc chăn muốn che cơ thể đi, cánh tay trắng nõn mảnh mai vắt ngang qua cổ tay Louis, yếu ớt giống như một con búp bê bằng sứ nhưng vẫn còn phí sức giãy giụa.
Louis nhìn thấy thế thì bật cười, những ý tưởng âm u không thể cho người khác biết ở trong lòng càng bị Tạ Chu dụ dỗ trồi lên. Hắn đè Tạ Chu lại một cách dễ như trở bàn tay, tiếp sau đó cầm lấy một cái que sắt cực mảnh vừa mới lấy từ trong ngăn tủ ra, ổn chuẩn bóp chặt dươиɠ ѵậŧ nhỏ xinh hồng hào của Tạ Chu, dựng thẳng nó lên, cắm vào bên trong lỗ chuông bị lột ra của cậu.
Cây gậy kim loại lạnh lẽo vừa mới chạm vào da thịt, Tạ Chu đã sợ đến mức giật mình, còn chưa kịp giãy giụa thì đã nghe thấy Louis không mặn không nhạt đe dọa: “Đừng lộn xộn, nếu lộn xộn thì không biết vật nhỏ này của cậu sau này có còn dùng được nữa hay không đâu.”
Tạ Chu bị dọa đến mức tức khắc không dám lộn xộn, nhưng cảm giác lỗ chuông nhỏ hẹp bị que kim loại cắm mở ra quá khủng bố. Đôi chân tách mở của Tạ Chu run rẩy không ngừng, môi dưới bị cắn đến trắng bệch, đôi mắt nhìn đăm đăm vào thân dưới, khóe mắt ửng đỏ ướŧ áŧ, chiếc mũi nhỏ tinh xảo như bạch ngọc nhiễm sắc đỏ tủi thân, khuôn mặt sợ hãi càng quyến rũ lòng người hơn, tựa như trời sinh đã thích hợp nằm ở bên dưới hầu hạ kẻ mạnh, được che chở nuôi dưỡng vậy.
Louis không hề để tâm mà quét mắt nhìn lướt qua thần sắc sợ hãi của Tạ Chu, tăng tốc độ cắm vào lên, lập tức đẩy cả que kim loại đó vào bên trong, kí©ɧ ŧɧí©ɧ niệu đạo chặt khít một cách cực nhanh, vài giọt nướ© ŧıểυ vàng nhạt lập tức chảy tí tách ra.
Cơ thể của Tạ Chu thực sự quá dâʍ đãиɠ, niệu đạo bị đè ép lập tức đã có thể dễ dàng khiến cho nữ huyệt ẩm ướt. Louis cúi người xuống chôn đầu vạch mở môi âʍ ɦộ bị cᏂị©Ꮒ sưng đỏ ra xem xét, dòng nước trong suốt đã gấp không chờ nổi mà nhỏ giọt ra ngoài.

Bình luận

Để lại bình luận