Chương 13

Lời nói trong miệng nam nhân khiến nàng khó nói nên lời, nàng ghét phản ứng của cơ thể mình, ghét lửa nóng dưới bụng nhỏ, nếu là bản thân thanh thuần trước đó có lẽ nàng sẽ không thẹn thùng như thế, nhưng sau khi xem mấy hình ảnh xuân cung đồ đó, nàng đã có nhận thức, hơn nữa phản ứng xấu hổ và cảm giác ngứa ngáy khi nhìn thấy những hình ảnh đó bây giờ lại xuất hiện.
Nàng còn nhớ tới lời ma ma kia nói, “Nếu như buông bỏ thành kiến với chuyện nam nữ thì rất sung sướng, đừng kháng cự quá, nếu không người chịu khổ sẽ là bản thân.” Lời này lộ liễu tới mức khiến nàng thẹn thùng.
Ma ma kia là người trong Giáo Phường Tư, rất nhiều tiểu thư quan gia ban đầu đều là trinh tiết liệt phụ, cuối cùng vẫn khuất phục dưới thủ đoạn của bà ta, ngoan ngoãn mở rộng hai chân hưởng thụ ngày tháng dâm dục.
Hưởng thụ cũng là cuộc sống, khóc nháo cũng là cuộc sống, vì sao không thể khiến bản thân thoải mái chút? Lão ma ma kia thường xuyên nói vậy, “Từ trong xương cốt Thất cô nương cũng rất dâm đãng nên mới ra nhiều nước như vậy.”
“A Cẩm, nhiều nước quá…” Lời nói như sỉ nhục của lão ma ma vẫn còn văng vẳng bên tai, bây giờ lời này lại xuất phát từ miệng người đã từng chơi chung với mình, đúng là vô cùng tàn nhẫn, bởi vì xấu hổ và giận dữ, Đường Miên cũng sinh ra oán giận.
“A ưm…” Một tiếng rên rỉ yêu kiều phát ra từ miệng vì sự trêu đùa của hắn, nàng đưa tay bịt kín miệng, nước mắt rơi xuống không ngừng, cơ thể lại đạt cao trào đúng lúc không thích hợp, nước xuân làm ướt bàn tay Tả Triều Chi.
Mùi hương tanh ngọt chỉ thuộc về thiếu nữ động tình tràn ngập trong không khí, Tả Triều Chi nhìn dáng vẻ ý loạn tình mê của nàng, trong lòng cực kỳ khó chịu, nàng từng nói nàng có ý trung nhân rồi, phản ứng bây giờ của nàng lại không hề giống non nớt chưa trải sự đời, rốt cuộc là ai đã làm những chuyện này?
Chẳng lẽ là Tư Mã công tử kia sao?! Ghen ghét làm Tả Triều Chi gần như mất lý trí, hắn khép hai ngón tay lại, sau đó tách mở cánh bướm thẹn thùng kia ra.
“Đừng mà!” Dường như ý thức được Tả Triều Chi đang định làm gì, nàng duỗi tay ôm lấy cánh tay hắn, nhưng lại không thể lay chuyển được một chút nào.
Tả Triều Chi tự giễu nghĩ thầm, quả nhiên là đã biết hết, nhưng vậy thì có sao chứ? Hắn thích nàng, cho dù trước đây nàng có bao nhiêu nam nhân đi nữa, từ nay về sau nàng cũng chỉ có hắn là được rồi.
Tả Triều Chi tàn nhẫn hạ quyết tâm, đút ngón tay vào trong huyệt nhỏ khép mở không ngừng, còn chưa đút hết ngón tay vào trong đã gặp trở ngại, biểu tượng cho sự thuần khiết khiến hắn không thể tiến xa hơn.
Tiểu cô nương khóc rất đáng thương, thút tha thút thít, Tả Triều Chi kinh ngạc mở to mắt, trong lòng có chút hối hận, hắn không ngờ nàng vẫn còn trong trắng. Hoàng đế khai quốc Đại Tu có xuất thân bình dân, sau khi lập quốc thì tôn sùng vũ lực, quan hệ nam nữ cũng tương đối phóng khoáng, cũng có nhiều đôi mập mờ trước khi kết hôn.
Trong lòng có chút thoải mái, sau đó lại áy náy tự trách bản thân mình, nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không còn đường hối hận.
Đốt ngón tay khẽ moi lộng hết sâu lại nông bên trong hoa huyệt, khuếch trương vùng đất thần bí chưa một ai thăm hỏi của thiếu nữ.
“Cầu xin ngươi…” Tiểu cô nương rên rỉ một tiếng, đúng lúc đập tan quyết tâm của hắn.
“Đừng khóc, ta sẽ chịu trách nhiệm, ta sẽ cưới A Cẩm, cũng sẽ giúp đỡ người nhà A Cẩm, sau này A Cẩm chính là phu nhân lớn tướng quân rồi…” Giọng nói nhẹ nhàng, động tác của dịu dàng hơn, chung quy lại, hắn cũng không nỡ để nàng sợ hãi, khó chịu.

Bình luận

Để lại bình luận