Chương 13

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 13

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Hăm Dọa Trong Văn Phòng
Mùi tanh nồng đặc trưng của đàn ông lan tỏa trong không gian chật hẹp của văn phòng. Ngôn Hi ngồi đó, ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình đang chứa đầy chất lỏng trắng đục, nhớp nháp và nóng hổi. Đó là tinh hoa của cậu, là bằng chứng cho sự cuồng nhiệt vừa rồi.
Nam sinh vừa mới được phát tiết, toàn thân sảng khoái như trút được gánh nặng ngàn cân. Cả người cậu tản ra hơi thở lười biếng, quyến rũ đến lạ lùng. Văn Sâm ôm vòng eo mềm mại, mảnh khảnh của cô từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ thơm tho của cô, hít sâu một hơi đầy tham luyến.
“Cô giáo, thật nóng…” Giọng nói cậu khàn khàn, vừa ngọt ngào lại vừa mang chút nũng nịu như một chú cún con đang đòi được vuốt ve.
Ngôn Hi nghe mà lỗ tai mềm nhũn, tim đập thình thịch. Cô không cảm thấy chính mình nơi nào nóng, rõ ràng là do cậu tự mình đa tình, tự mình hưng phấn.
“Cái kia… mấy thứ này…” Cô ấp úng, nhìn “bãi chiến trường” trong tay mình.
“Ném đi.” Văn Sâm dùng chân đá nhẹ cái thùng rác dưới gầm bàn về phía cô.
Ngôn Hi trầm mặc, nhanh chóng lấy khăn giấy lau sạch tay, rồi vứt tất cả vào thùng rác. Hành động của cô nhanh nhẹn như muốn tẩu tán tang vật.
“Sao vậy? Cô luyến tiếc nòng nọc của em à?” Văn Sâm thấy thế liền bật cười, ghé sát vào tai cô, thổi một luồng hơi nóng, giọng điệu đầy ái muội: “Không sao đâu, em có rất nhiều. Cô giáo muốn nhiều hay ít, em đều có thể cho cô, bao nhiêu cũng đủ.”
Ngôn Hi đỏ mặt tía tai, không dám đáp lời. Văn Sâm cười khẽ, hàm răng cọ nhẹ vào vành tai cô như trừng phạt: “Cô giáo cũng thật vô tình, vừa dùng xong liền vứt bỏ con cháu của em.”
“Văn Sâm.”
“Ừm?”
“Cậu… đã ổn chưa?” Ngôn Hi cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại dao động. Cậu đã phát tiết xong rồi, sao vẫn còn dính lấy cô như keo dán sắt vậy? Một bàn tay hư hỏng của cậu vẫn đang luồn vào trong áo cô, vuốt ve bầu ngực mềm mại. Cậu dường như đối với nơi đó có một sự si mê đặc biệt, không nỡ rời tay.
“Sao? Cô mệt rồi hử?” Văn Sâm cảm nhận được sự kháng cự yếu ớt của cô, bàn tay đang xoa nắn liền siết chặt hơn một chút, giọng điệu có phần không vui. Dường như cậu sợ cô sẽ chạy mất.
Ngôn Hi gật gật đầu. Cô thật sự mệt. Thân thể bị cậu đùa giỡn, giày vò nãy giờ, tay cũng mỏi nhừ vì phải phục vụ cậu. Tinh thần cô càng căng thẳng hơn vì sợ bị ai đó phát hiện.
“Vậy tạm thời buông tha cô.” Rốt cuộc, đã được nếm chút mật ngọt, Văn Sâm cũng không còn hung hăng, dồn ép như lúc đầu. Tâm trạng cậu trở nên tốt lạ thường. Cậu giúp cô kéo lại áo, chỉnh đốn trang phục.
Ngực cô thật sự rất lớn, chiếc áo lót chật chội dường như không thể giam cầm được vẻ đẹp phồn thực ấy. Khi cậu giúp cô cài khuy áo, mu bàn tay vô tình chạm vào làn da trắng mịn như sữa, xúc cảm đàn hồi khiến cậu lại xao xuyến.
Tiểu huynh đệ bên dưới vừa mới mềm xuống được một chút, khi bàn tay cậu lướt qua ngực cô, lại lập tức phấn chấn ngẩng cao đầu, gân guốc nổi lên, kêu gào đòi hỏi thêm nữa. Thiếu niên 20 tuổi, huyết khí phương cương, tinh lực tràn trề như biển lửa không bao giờ tắt. Chỉ cần một mồi lửa nhỏ từ cô, cậu lại có thể bùng cháy dữ dội.
Hơi thở của Văn Sâm dần dần nặng nề trở lại. Hai mắt cậu tối sầm, nhìn chằm chằm vào khe ngực sâu hun hút của cô, trong tròng mắt vằn lên những tia máu đỏ của dục vọng chưa được thỏa mãn hoàn toàn. Cậu không nhịn được, dùng một chút sức, nhéo mạnh vào bầu ngực qua lớp áo.
“A…” Ngôn Hi hét lên một tiếng đau đớn pha lẫn khoái cảm.
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt rực lửa: “Cô giáo lại kêu lên làm gì? Còn nghĩ muốn bị làm gì nữa sao?”
“……” Ngôn Hi vừa nghe cách nói chuyện đầy mùi thuốc súng và dục vọng của cậu, liền biết cậu lại muốn nữa. Nếu lại tới một lần nữa, cô thật sự ăn không tiêu, xương cốt chắc sẽ rã rời mất.
“Cậu đừng nhúc nhích, tôi… tôi tự mình làm.” Cô hoảng loạn nói, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình cảnh này.
“Cô thật muốn tự làm cho em xem sao?” Văn Sâm nhướng mày, vẻ mặt đầy hứng thú.
Ngôn Hi mặt đỏ bừng như quả cà chua chín: “Không phải! Cậu… đừng nhìn!”
Văn Sâm lúc này cũng không phản kháng, lẳng lặng buông lỏng tay ra, lùi lại một bước, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt lên người cô như một con sói canh giữ con mồi.
Ngôn Hi bối rối đưa tay vào chỉnh lại áo ngực. Văn Sâm đứng ngay phía sau cô. Người có bệnh tự kỷ, hướng nội như cô thường rất sợ người khác đứng sau lưng mình, cảm giác bất an luôn thường trực. Nhưng kỳ lạ thay, người kia là Văn Sâm, Ngôn Hi lại cảm thấy không hề sợ hãi, dù cho cô có thể cảm nhận rõ ràng luồng ánh mắt nóng rực, thèm khát đang thiêu đốt tấm lưng mình.
“Cô buổi chiều không có tiết học?” Giọng cậu vang lên, phá vỡ sự im lặng.
“….Cậu làm sao biết?”
“Em thấy được lịch dạy học của cô.” Văn Sâm chỉ tay về phía bàn làm việc.
Ngôn Hi cúi đầu nhìn, tờ lịch dạy học quả nhiên nằm hớ hênh trên bàn. Cô vội vàng cầm lấy nó cất vào trong ngăn kéo. Động tác cúi người của cô vô tình khiến chiếc váy ngắn bị kéo lên, phô bày đường cong hoàn mỹ của vòng ba và đôi chân dài miên man.
Cô hiện tại đưa lưng về phía cậu, nhẹ nhàng ghé vào bàn làm việc. Tư thế này… Trong mắt Văn Sâm lúc này, hình ảnh trước mắt chẳng khác nào một lời mời gọi đầy khiêu khích. Cậu phảng phất nhìn thấy hình ảnh “lão hán đẩy xe”, cô ghé vào bàn, nhếch chiếc mông đầy đặn lên, nhẹ nhàng lắc lư, quay đầu lại gọi cậu: “Văn Sâm, nhanh tới làm cô đi~”.
Máu nóng dồn lên não, đôi mắt Văn Sâm lập tức đỏ ngầu, dương vật dưới háng sưng to đau đớn.
“Bang!”
Mông Ngôn Hi bị cậu hung hăng đánh một cái thật mạnh. Tiếng vỗ giòn tan vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Cô sợ tới mức phản xạ có điều kiện mà muốn xoay người lại.

Bình luận (0)

Để lại bình luận