Chương 13

Tần Niệm mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khiêm tốn nghe anh trai dạy bảo.

“Thật sự xin lỗi ạ, em cũng không biết tại sao lại cứ quên hết mất tiêu……”

Nhìn thái độ thành khẩn nhận lỗi của cô, làm Tần Huyên không thể đành lòng mà mở miệng trách mắng.

Khẽ thở dài vài cái, hắn nhéo mi tâm, bất lực nói: “Muốn anh chỉ nhiều bài tập như vậy, có phải nên có một chút hối lộ chứ nhỉ?”

Tần Niệm nghiêng đầu nhìn qua, mới phát hiện khoảng cách giữa hai anh em đang khá gần, chiếc mũi cao thẳng của Tần Huyên mơ hồ như sắp đụng phải mặt cô, còn có hơi thở nóng hổi của hắn cũng phun nhẹ trên mặt Tần Niệm.

Ngay tức khắc Tần Niệm liền cảm thấy có chút nóng mặt.

Cô biết rõ động tác này của anh trai là có ý tứ gì, do dự vài giây, mới nhỏ giọng nói: “Anh, chúng ta đều đã trưởng thành, như vầy có vẻ không hay cho lắm.”

“Vì sao lại không hay? Mặc kệ em đã lớn như thế nào, em đều là em gái của anh, em gái thân thiết với anh trai, đây không phải là chuyện bình thường sao? Mà em bình thường vẫn thân thiết với ba mẹ đó thôi!” Nói xong, hắn đắc ý mà nhướng mày với cô.

Tần Niệm biết rõ những điều hắn nói đều là ngụy biện, nhưng lại không thể phản bác, chỉ đành cắn môi, vẻ mặt thẹn thùng.

Tần Huyên dù muốn nhưng vẫn làm ra bộ dáng ung dung tự tại mà nhìn cô, như thể chắc chắn là cô sẽ chọn hôn hắn.

Tần Niệm nhìn mặt hắn, lại nhìn nhìn đống bài tập chưa làm một chữ, không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành ngẩng đầu qua mà vội vàng đặt một nụ hôn lên má hắn.

Mới vừa hôn xong, mặt cô ngay lập tức ngại đến đỏ bừng.

Quả nhiên tâm tình của Tần Huyên rất tốt, thái độ chỉ bài cho em gái có vẻ phá lệ kiên nhẫn hơn nhiều.

Nghe anh trai giảng giải, Tần Niệm thường lộ ra biểu tình như được khai sáng đầu óc, làm Tần Huyên nhìn thấy liền thở dài.

Rõ ràng em gái hắn ngoan ngoãn như vậy, thái độ học tập cũng nghiêm túc như vậy, nhưng vì sao cứ học hoài không vô đầu vậy? Chẳng lẽ là đột biến gien?

Nhìn em gái đang nghiêm túc giải bài tập, Tần Huyên lại cảm thấy tâm ngứa khó nhịn, thật muốn chọc cô một cái.

Ý niệm hiện lên thì liền nhịn không được.

Vì thế hắn ngồi sát vào một chút, đem cằm nhẹ nhàng gác lên vai mảnh khảnh của em gái, nhìn cô chuẩn bị giải sang bài khác, mới không chút để ý mà mở miệng nói: “Tiểu bảo bối, lúc em đi lấy quần lót dùm anh, có phải đã mở ngăn kéo bên phải ra hay không?”

“Lạch cạch” một tiếng.

Cây bút trong tay Tần Niệm liền rớt xuống bàn……

……

Ngay tức khắc da đầu của Tần Niệm liền tê dại, trái tim đập thình thịch, cả người đều hoảng sợ.

Bị phát hiện rồi sao?

Nhưng làm sao mà hắn lại biết được? Rõ ràng là cô đã đem tất cả các bức tranh đều cất lại ngay ngắn như ban đầu rồi mà.

Có điều người vẽ những bức tranh hạ lưu đó là anh trai, nhưng hắn lại không hoảng hốt, thì vì sao mà cô phải hoảng loạn chứ? Cô cũng không phải là người vẽ nha!

Bình luận

Để lại bình luận