Chương 13

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 13

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Mấy cu cậu lề mề mặc quần áo, đi một bước quay đầu ba lần nhìn Kiều Khương trong hồ.
Nàng trầm mình xuống nước, không ló ra.
Miêu Tuyết xấu hổ nhìn, quay lưng đứng ở trên bờ nói với Kiều Khương: “Chị, em ở đây chờ chị.”
Yến Chiêu vốn cũng định đi lên, chẳng mấy chốc mọi người đã vào bờ, nhưng mãi không thấy Kiều Khương ra khỏi nước. Một bong bóng xuất hiện giữa hồ, vẻ mặt Yến Chiêu chợt đổi, anh bước xuống hồ, ra sức vung chân, hai tay dài mò dưới đáy hồ.
Thứ đầu tiên anh chạm phải là mái tóc dài của Kiều Khương, quấn vào người anh như rong tảo. Anh nắm tóc nàng, kéo nàng vào lòng, ôm nàng nổi lên rồi bơi đến chỗ nước nông.
“Con mẹ nó cô muốn chết ở đây à?” Anh giận dữ nắm tay nàng, đôi mắt hung tợn nhìn nàng chằm chằm.
Miêu Tuyết nghe tiếng, quay đầu lo lắng hỏi: “Anh Yến, chuyện gì thế? Chị, chị không sao chứ?”
Kiều Khương uống phải mấy ngụm nước, tựa vào ngực Yến Chiêu ho vài tiếng, mặt nàng đầy nước, mắt hơi đỏ, nhưng trong đôi mắt vẫn sáng rực. Nàng dùng ngón trỏ chọt nhẹ vào cơ ngực rắn chắc của Yến Chiêu, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào mặt anh: “Bây giờ tâm trạng tôi không tốt, đừng chọc tôi.”
Nàng có huấn luyện viên bơi lội chỉ dạy, từng học lặn, nếu không vì Yến Chiêu, nàng đã không bị sặc.
“Tôi mặc kệ tâm trạng cô thế nào.” Yến Chiêu mất sạch kiên nhẫn với nàng, chỉ vào bờ nói: “Cô lên ngay cho tôi!”
Anh nắm cánh tay nàng, đang định kéo lên thì thình lình Kiều Khương đưa tay tóm lấy vật mềm mềm giữa quần lót anh, nàng dùng sức nắm chặt, giọng rất nhẹ: “Vừa hay Miêu Tuyết ở đây, anh định cho em ấy xem nốt chuyện hai ta chưa làm xong chiều nay à?”
Ánh mắt Yến Chiêu nặng nề nhìn nàng chằm chằm: “Cô nghĩ tôi sợ chắc?”
Đây là lời nàng nói lúc chiều.
Vật mềm mềm trong tay bỗng trướng lớn, Yến Chiêu tiến gần nàng thêm một bước, vật cứng kia đâm thẳng vào lòng bàn tay nàng, quy đầu rất to, cũng rất nóng.
Sai từ thời gian lẫn địa điểm, kể cả con người.
Dục vọng trong lòng Kiều Khương mọc lên như cỏ dại.
Nàng rất cần một thứ kéo mình ra khỏi trạng thái chán chường hiện tại.
Khéo thay Yến Chiêu xuất hiện.
Cứ như ý trời.
Nàng đưa tay vuốt ve dương vật cứng ngắc, hất cằm nói với anh: “Trong xe tôi có áo mưa.”
Miêu Tuyết đợi rất lâu mới thấy Kiều Khương đi lên, cô vội đưa quần áo cho nàng.
Đồ lót của Kiều Khương ướt đẫm, vừa mặc lên, sơ mi trắng đã dính vào cơ thể, lộ ra áo lót màu đen bên trong.
Miêu Tuyết nhìn Yến Chiêu, người đàn ông cởi trần, giữa quần lót có một khối phồng to. Anh cúi xuống nhặt quần áo, hai tay nổi đầy gân xanh, vai lưng rắn chắc, cơ thể cường tráng vạm vỡ, trông đầy nam tính.
Đôi mắt cô nhanh chóng rời đi, khuôn mặt đỏ bừng nhưng vì da đen nên không ai để ý.
Kiều Khương mặc quần áo xong, nói với Miêu Tuyết: “Bảo với mẹ chị là tối nay ở lại đây.”
Nói rồi nàng quay người đi theo Yến Chiêu.
Miêu Tuyết hơi sửng sốt, sau đó đuổi theo nàng vài bước, hỏi: “Chị, chị đi đâu vậy?”
Kiều Khương nhướng mày: “Đi ăn khuya.”
Yến Chiêu thoáng dừng chân rồi tiếp tục đi về phía trước.
Miêu Tuyết há miệng định hỏi thêm thì Kiều Khương đã đi xa.
Trên núi rất tối, cứ mười mét lại có một ngọn đèn chiếu sáng treo trên cây, còn có nông dân coi sóc trong lều. Cụ ông thấy Yến Chiêu đi tới thì lên tiếng chào hỏi rồi tiếp tục xem điện thoại, âm lượng mở khá lớn, Kiều Khương đi xa mười mét vẫn nghe thấy giọng một phụ nữ tên Mạch đang nói.
Khi ngang qua cây lê, Kiều Khương đưa tay hái một quả.
“Này!” Nàng gọi người trước mặt.
Yến Chiêu dừng lại, quay đầu nhìn nàng.
Kiều Khương tay cầm quả lê tiến lại gần, cúi đầu cầm áo thun của anh bắt đầu lau.
Sau khi lau quả lê từ đầu đến cuối, nàng ngẩng mặt lên nhìn anh, há miệng cắn một miếng lê.
Rất giòn, rất ngọt.
Nàng hút sạch nước quả, cầm tay người đàn ông, đưa mặt lại gần rồi nhổ vỏ lê trong miệng vào lòng bàn tay anh.
Lúc nào nàng cũng khiêu khích anh.
Ngạo nghễ, xa cách, như bà hoàng.
Yến Chiêu nhét vỏ lê trong tay vào túi, ánh mắt sa sầm nhìn nàng rồi nhấc chân đi về phía trước.

Bình luận (0)

Để lại bình luận