Chương 13

Đi, đi, đi, chúng ta mau chạy vào thôi.”Có cuộc nói chuyện vừa rồi, Tô Mạt cảm thấy hôm nay Đồng Nghiên thân thiết hơn rất nhiều.

Bình thường Đồng Nghiên không thích gần gũi với ai, hôm nay là lần đầu tiên cô ấy chủ động chào đón cô.

Tô Mạt là người đơn giản, chỉ cần ai nhiệt tình với cô, cô cũng sẽ nhiệt tình lại với người đó.Đồng Nghiên đi vào trong xưởng cùng Tô Mạt, đúng lúc Chu Quyên cũng đi ra từ khu nhà chung.“Đồng Nghiên, cậu khỏe lại rồi à?” Ánh mắt Chu Quyên cứ chơm chớp, vẻ mất tự nhiên thoáng hiện bên trong.Trong tay Đồng Nghiên cầm một chiếc radio.

Cô đưa nó cho Chu Quyên, nói: “Trả cậu này.”Lúc này đã có rất nhiều người đi vào nhà xưởng.

Mọi người đều ngồi ở vị trí của mình, trước mặt là từng cái máy may.Có người nhìn thấy hành động của Đồng Nghiên thì cất giọng bỡn cợt: “Quyên Nhi à, cô không tệ nha, radio mà cũng không mua nổi nữa.”Chu Quyên nhíu mày trừng mắt với người kia một cái, xong lại quay đầu nói với Đồng Nghiên: “Đồng Nghiên, cậu bị bệnh tới mức hồ đồ luôn rồi sao?.

“Cái radio này là của Đường Vĩ mà.

Cậu mượn của anh ấy thì trả lại cho anh ấy đi chứ.

Còn đưa cho tớ làm gì?”“Cái này đúng là của Đường Vĩ, nhưng là do cậu tự động đi tìm anh ta hỏi mượn.

Trước giờ tớ không nghĩ tới sẽ đi mượn thứ này của Đường Vĩ.

Cậu mượn đồ của anh ta xong lại trực tiếp cầm đến nhà tớ.

Bây giờ tớ khỏi bệnh rồi, tớ cầm nó đưa cho cậu luôn.”Đồng Nghiên nhẹ giọng nói: “Nể tình cảm bên nhau từ nhỏ đến lớn của chúng ta, cậu cũng vì tớ mà đi mượn thứ này của Đường Vĩ, tớ rất cảm ơn.

Nhưng mà Đường Vĩ cũng tốt với cậu thật, đồ vật quý như vậy bảo cho mượn là được liền.”Chu Quyên trừng mắt nhìn Đồng Nghiên.Những lời này của cô là có ý gì?Giữa Đường Vĩ và cô ta qua lời của Đồng Nghiên lại giống như có cái gì đó thật.

Mặc dù cô ta thật sự không có ý định này, nhưng trong mắt và trong tim của tên Đường Vĩ thối tha kia lúc này cũng chỉ có mình Đồng Nghiên, còn mấy người phụ nữ khác đưa tới cửa hắn ta còn khinh thường nhìn lại.

Cô ta không thèm tự nguyện hèn mạt theo đuổi hắn ngay lúc này đâu!“Sáng ra đã ầm ĩ cái gì? Sao còn không làm việc đi?” Một thanh niên mặc áo sơ mi bước vào.Thanh niên đó xách theo một cái cặp, hắn đeo mắt kính gọng vàng, vẻ ngoài cũng khá bảnh.

Nhìn thấy Đồng Nghiên, mắt hắn lóe sáng.“Đồng Nghiên, em khỏi bệnh chưa? Sao không nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa?”Nhìn thấy người đàn ông này, cả người Đồng Nghiên phát run.Trước khi tới đây cô đã xây dựng cho mình tâm lý thật tốt, để bản thân không còn dính dáng gì với tên tra nam này nữa.

Bình luận

Để lại bình luận