Chương 13

Phòng thử đồ nhỏ hẹp hỗn độn một mảnh. Hai người vội vàng thu dọn sạch sẽ, Lâm Tiêu Tiêu cũng không dám đi ra ngoài. Bọn họ ở bên trong lăn lộn biết bao lâu, còn phát ra cái loại này âm thanh kiểu này, người bên ngoài sao có thể không rõ có chuyện gì xảy ra?
“Không có mặt mũi đi ra ngoài?” Phó Hi cúi đầu xem cô. Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu.
“Anh sẽ giúp em.””?”
Một lát, chỉ thấy một người đàn ông mặc tây trang, một tay che chắn mặt cô gái, một tay kéo vai cô, hai người cùng nhau từ phòng thử đồ đi ra. Nam nhân khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, nữ nhân thì không rõ diện mạo, nhưng dáng người lại tinh xảo lả lướt. Đám nhân viên trong cửa hàng ẩn ẩn có thể nghe thấy bọn họ đang nói chuyện.
“Đây là biện pháp tốt của anh??”Thanh âm nữ nhân tựa hồ có chút giận tái. “Không cần quá cảm tạ anh nha.” Nam nhân thành thật trả lời.”…”

Phó Hi an bài cho Lâm Tiêu Tiêu một phần công việc không có gì khó khăn, anh là tổng giám đốc. Không biết có phải ở bên anh ngốc lâu rồi, nhắc tới hai chữ “Tổng tài”, cô thật cầm lòng không nổi mà liên tưởng mấy khung cảnh hường phấn như trong mấy tiểu thuyết ba xu.
Ngày làm việc đầu tiên, Lâm Tiêu Tiêu lo lắng vô cùng. Cũng may công việc chỉ là thư ký hư hư thực thực, ngồi bên ngoài văn phòng làm việc của Phó Hi, xung quanh là mấy lớn tỷ ai nấy đều là thành phần tinh anh cả.
“Lâm tiểu thư đúng không, chỗ ngồi của cô ở đối diện tôi. Phó tổng đã dặn dò, cô có thể tuỳ ý làm việc của mình, không cần làm bộ bận rộn.” Nụ cười thật tiêu chuẩn, khóe môi nhếch 45 độ, lộ ra hàm răng trắng nõn chỉnh tề.
Không cần phải vờ vịt bận rộn, Lâm Tiêu Tiêu quả thật có thể trực tiếp tưởng tượng ra bộ dáng của Phó Hi nói lời này, lạnh lùng đơn giản trực tiếp.
Từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối, Lâm Tiêu Tiêu chỉ thấy Phó Hi ba lần. Khác với hình ảnh “tổng tài” trong đầu cô, nhìn qua Phó Hi bận rộn như con quay, căn bản không dư thời gian để ý cô. Thế là cô cũng chỉ biết ngồi xem mấy drama Hàn, chơi quét mìn, bất tri bất giác 3 ngày đã trôi qua.
Sáng thứ ba, Lâm Tiêu Tiêu hướng Phó Hi “xin phép nghỉ” để ra sân bay đón Lâm nhị lão gia. Lâm mẹ vừa nhìn thấy cô là bắt đầu lảm nhảm không dứt, vẫn luôn chê cô gầy đen, bộ dáng thập phần đau lòng.
Được một lát, Lâm mẹ lật mặt nhanh như lật bánh tráng, quay qua ghét bỏ quần áo của cô, áo thì hở vai, váy thì ngắn, thêm đôi giày nhìn không giống con gái nhà lành gì cả.
“Mẹ có đem ít rượu gạo nhà mình, tí nữa con đi làm tiện đem tặng cho mấy đồng nghiệp ở công ty nhé.” Lâm mẹ chỉ chỉ đống hành lý thật lớn sau lưng. Lâm Tiêu Tiêu sớm có chuẩn bị, không nhanh không chậm mà mỉm cười: “Được ạ, trước đưa ba mẹ về khách sạn. Buổi chiều ba đi hội thảo, con dẫn mẹ xem chỗ làm việc của con nha.”
Xách theo mười bình rượu gạo, Lâm mẹ theo tới công ty, nháy mắt há hốc mồm. Bà quét mắt một vòng xung quanh, lại quay đầu nhìn xem khuê nữ của mình, ngơ ngác hỏi: “Đây là tất cả nhân viên ở bộ phận của con?”
“Đúng vậy.” Lâm Tiêu Tiêu cười tủm tỉm nói.
Lâm mẹ tham quan hoàn cảnh làm việc của cô xong, ở trước khi đi trộm nói: “Tiêu Tiêu, hoàn cảnh công ty này hơi thiếu dương khí nha, chính là quá ít đàn ông, con muốn tìm đối tượng cũng khó. Nếu có kỳ ngộ khác, con cũng đừng ngại ăn máng khác, tìm công ty nào nhiều nhân viên nam mà vào.”
“…” Hoá ra mẹ đặc biệt quan tâm chỗ làm việc của cô bởi vì nguyên nhân này sao!
“Con suy nghĩ kĩ một chút đi.” Lâm mẹ cười từ ái mà vỗ vỗ mu bàn tay cô, dứt khoát rời đi.
Hô, cuối cùng kết thúc.
Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, quen tay click mở game quét mìn trên máy tính, chưa kịp dò vài cái, điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên. Mỗi bàn làm việc đều có một chiếc điện thoại riêng, khi có điện thoại tới, thư ký sẽ lọc một lần, rồi mới báo cho Phó Hi. Mấy ngày nay, điện thoại xung quanh tới không dứt, chỉ riêng điện thoại trên bàn của cô lại chưa từng reo. Cho nên cô cứ nghĩ rằng, điện thoại trên bàn mình không cắm dây, chỉ bài trí cho đẹp thôi.
“Alo, xin chào?” Dưới con mắt cổ vũ của mọi người, Lâm Tiêu Tiêu thấp thỏm nhận điện thoại.
“Tiến vào.””A?”
Phó Hi không lặp lại lần thứ hai, trực tiếp cúp máy. “Tổng tài” trong truyền thuyết cuối cùng cũng nhớ đến đất diễn của mình sao!
Lâm Tiêu Tiêu không rõ là hưng phấn, hay là e lệ, ở trên chỗ ngồi sửng sốt một lát, sau mới chậm rì rì mà đi đến văn phòng Phó Hi, gõ gõ cửa. Cửa làm hoàn toàn bằng gỗ, ngón tay hạ xuống gõ nhẹ cũng phát ra âm thanh nặng nề.
“Tiến vào.” Bên trong truyền đến giọng nói của Phó Hi, cùng giọng nói trong điện thoại lạnh lùng giống nhau, thanh thanh lãnh lãnh, không rõ hỉ nộ.
Kẽo kẹt ——
Lâm Tiêu Tiêu nuốt nuốt nước miếng, đẩy cửa vào. Phó Hi ngồi sau cái bàn lớn, đang xem văn kiện. Phía sau là bức tường bằng kính thật lớn, có thể nhìn rõ toàn cảnh bên ngoài, đây là tầng cao nhất, xa xa nhìn người đàn ông kia, có cảm giác không chân thật lắm. Cô chậm rãi bước đến trước bàn,nhẹ giọng hỏi: “Tìm em có việc?”

Bình luận

Để lại bình luận