Chương 13

Bắn xong một lần chưa được bao lâu, anh lại muốn cô một lần nữa trên giường. Lần này không mãnh liệt như lúc nãy, mà ôn nhu và kéo dài. Bùi Gia Án nằm dưới thân anh, nhắm mắt lại, cảm nhận ngón tay anh lướt qua từng tấc da thịt trên người cô.
Lúc lên đỉnh lần cuối, Trình Chuẩn chống người dậy, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Ánh mắt anh quá nóng bỏng, Bùi Gia Án không thể trốn tránh, đón lấy ánh mắt ấy, nhìn thẳng vào anh.
“Anh yêu em.” Anh nói.
Ba chữ này nói ra đầy dịu dàng và tha thiết, khiến cô vô cùng cảm động. Cô nâng người dậy, ôm chặt lấy anh.
Trời tối rồi, hai cuộc hoan ái đã tiêu tốn quá nhiều thể lực của cô. Bùi Gia Án nằm trên giường, chống đầu, nhìn anh mặc quần áo.
“Đi luôn sao?” Nét mặt cô thoáng buồn, Trình Chuẩn không đành lòng, bước tới nâng mặt cô lên, hôn nhẹ lên môi cô.
“Ngày mai anh có tiết, vừa nhận được thông báo ngày mốt phải đi công tác, Chủ nhật anh về, đợi anh nhé.” Nói xong, anh xoa nhẹ bầu ngực trần của cô.
Bùi Gia Án kéo chăn lên, nằm thẳng xuống, mặt không chút biểu cảm nhìn lên trần nhà, một lúc sau mới nói: “Em hơi thất vọng…”
Trình Chuẩn quay đầu nhìn cô, Bùi Gia Án dính người như vậy khiến anh có chút bất ngờ, lại cảm thấy vui mừng. Anh bước tới, ngồi xuống mép giường, định ôm cô dậy, nhưng Bùi Gia Án không biết lấy đâu ra cơn giận, hất tay anh ra, quay lưng lại với anh.
“Em như vậy, anh rất vui.” Anh nhìn bóng lưng cô mỉm cười. Thật lòng mà nói, anh rất ít khi thấy Bùi Gia Án hờn dỗi như vậy, phần lớn thời gian cô đều lạnh lùng, dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Không ngờ sau chuyến đi Ý, vợ anh như biến thành người khác, biết làm nũng, cũng biết giận dỗi.
Bùi Gia Án nằm một lúc, cũng cảm thấy mình hơi vô lý, liền vén chăn ngồi dậy, im lặng nhặt quần áo dưới đất. Váy, quần lót, áo ngực, giày của cô vứt lung tung khắp sàn, cô cúi người nhặt từng món một rồi mặc vào.
“Đi thôi.” Mặc xong quần áo, cô cầm điện thoại trên tủ đầu giường, nói với anh.
“Giận rồi à?” Anh nắm lấy tay cô, cười hỏi.
“Không…” Cô lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy chúng ta thế này khá giống mại dâm.”
Trình Chuẩn ôm cô, nói với vẻ áy náy: “Anh sẽ cố gắng xin kết thúc công tác bên ngoài, nhưng có thể không nhanh được, cho anh thêm chút thời gian nhé.”
“Vâng.”
Trình Chuẩn cũng không về nhà, chạy xe ba tiếng đồng hồ giữa hai thành phố chỉ để làm tình với cô hai lần, rồi lại vội vã rời đi. Bùi Gia Án lái xe, nghĩ đến điều này liền khẽ cười. Đèn đỏ, xe dừng lại, cô bật đài, tắt điều hòa, hạ cửa kính xuống, gió nóng ùa vào trong xe. Cô vén tóc rối, buộc lại một cách tùy tiện.
Hứa Minh Trạch không ngờ lại gặp cô khi đang chờ đèn đỏ. Xe của cô dừng ngay cạnh xe anh. Bùi Gia Án sau giờ làm việc khác hẳn với lúc ở công ty. Lúc này, cô chỉ mặc một chiếc váy ôm sát, tóc búi cao, cánh tay thon thả đặt trên cửa sổ. Với ngũ quan xinh đẹp cùng bộ trang phục này, ai cũng khó có thể đoán được ban ngày cô là một nữ doanh nhân thành đạt.
Đèn xanh bật sáng, xe cô đi trước, Hứa Minh Trạch đánh lái, đi theo sau cô.
“Trùng hợp quá, lại gặp anh.” Đỗ xe xong, Bùi Gia Án nhìn thấy người đàn ông cách đó không xa, khóe miệng cong lên, vui vẻ chào hỏi.
Hứa Minh Trạch thầm nghĩ tôi và cô làm việc cùng tầng, lại ở cùng tầng, tần suất gặp nhau tự nhiên sẽ cao hơn người thường. Anh mỉm cười, gật đầu với cô: “Giám đốc Bùi lại tăng ca à?”
Bùi Gia Án một tay xách túi, một tay cầm áo khoác, đi cùng anh, nghe anh hỏi thì ngẩn ra, cười hơi gượng gạo: “Không phải.”
Cô vừa lại gần, Hứa Minh Trạch dừng bước, cố ý giữ khoảng cách với cô. Mùi hương này anh quá quen thuộc, mùi hương đặc trưng của phụ nữ sau khi ân ái. Người phụ nữ này từng quấn quýt với anh ba tháng, anh không thể nhầm lẫn.
Cô vừa mới làm tình xong, Hứa Minh Trạch nghĩ, là với chồng cô. Nghĩ đến nụ cười của cô khi bước vào thang máy, có lẽ họ đã làm tình trong khách sạn cả buổi chiều.
Bùi Gia Án cũng sững người, tâm trạng tối nay quá thoải mái, đến mức có chút “vượt quá giới hạn” trước mặt anh. Nghĩ mà xem, nếu người đồng nghiệp mới chỉ gặp hai lần này là người khác, liệu cô có thể ăn mặc hở hang, thiếu tế nhị mà trêu đùa như vậy không?
Cô giật mình trước suy nghĩ của chính mình. Quả nhiên, đối diện với khuôn mặt của Hứa Minh Trạch, cô luôn dễ mất kiểm soát. Họ quen biết nhau, từng sưởi ấm cho nhau, dù chỉ là mối tình thoáng qua, nhưng vẫn để lại dấu ấn không thể phai mờ trong lòng cô. Đến mức khi gặp lại anh, theo phản xạ tự nhiên, sâu thẳm trong lòng cô dâng lên cảm giác bài xích.
Cô không muốn quay lại những ngày tháng đau khổ đó, tự nhiên cũng muốn quên đi tất cả những người trong khoảng thời gian đó, bao gồm cả anh.
Nhưng người ta càng cố gắng gạt bỏ ký ức, lại càng dễ rơi vào vòng xoáy hồi tưởng không lối thoát.

Bình luận

Để lại bình luận