Chương 130

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 130

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngoại Truyện
Tống Ngụy được người kia khai sáng, ngọn lửa dục vọng đang cháy âm ỉ trong người cũng dần lụi tàn. Dẫu sao thì hắn tồn tại đến ngày hôm nay cũng đã quá quen thuộc với hai chữ “cấm dục” rồi, việc nhẫn nhịn thêm 9 tháng 10 ngày nữa đối với hắn cũng không hề hấn gì cả.
Hắn tạm bợ nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng khám. Dẫu sao thì để vợ một mình ngồi đợi ở ngoài xe, hắn chính là không thể nào yên tâm được.
Lục Hiểu Dư ngồi chờ hắn trong xe, đợi đến độ suýt chút nữa ngủ gật thiếp đi mới thấy bóng dáng hắn quay trở lại.
“Anh vào trong đó có việc gì… ưm…” Cái tên nam nhân này, cô còn chưa kịp nói hết câu đã vội vàng lao tới ôm hôn tới tấp rồi. Thôi kệ đi, cô cũng chẳng thèm quan tâm nữa.
Cô đắm chìm vào cái hôn thắm thiết nồng nàn của hắn, mặc kệ có là giữa ban ngày ban mặt đi chăng nữa, cô vẫn nhiệt tình khóa môi đáp trả lại hắn.
Người đàn ông dùng một tay ấn giữ sau ót cô, từng bước từng bước len lỏi sâu vào bên trong khoang miệng ấm nóng. Người phụ nữ mà hắn dường như không thể tìm ra được bất kỳ kẽ hở nào để ngừng yêu thương, cô hoàn toàn hoàn hảo đến mức khó tin, đến độ khiến cho hắn đôi lúc phải sinh lòng chột dạ. Liệu rằng bản thân mình có thật sự thích hợp với cô hay không?
“Anh xin lỗi. Vừa rồi anh bị dục vọng làm cho quẫn trí mất rồi, mới đi hỏi bác sĩ xem liệu có thể quan hệ tình dục trong giai đoạn thai kỳ được hay không.” Hắn thành thật thú nhận.
“Vậy bác sĩ đã nói sao ạ?” Cô hỏi, giọng điệu có chút tò mò.
Hắn ôm cô vào lòng, dựa theo thói quen cũ mà gục đầu vào hõm vai mềm mại của cô: “Bà ấy nói với trường hợp đặc biệt của em và cái nết thú tính khó bỏ của anh, thì tốt nhất là không nên quan hệ tình dục trong thời gian này. Nếu không…”
Lục Hiểu Dư vẫn giữ nguyên vẻ mặt không đổi, cô khẽ khàng vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của hắn: “Ừm, rồi sao nữa?”
“Nếu không thì sẽ rất dễ làm em bị sảy thai…” Giọng hắn trầm xuống, đầy vẻ áy náy.
“Anh muốn quan hệ lắm sao? Không thể nào kiềm chế được à?” Cô hỏi, giọng điệu có chút trêu chọc.
Tống Ngụy buông cô ra, lúc này mới khởi động xe rời đi. Chiếc xe sang trọng từ từ lăn bánh ra khỏi khuôn viên bệnh viện, hắn mới bắt đầu nói tiếp câu chuyện còn dang dở: “Anh cũng không hiểu tại sao nữa, bản thân anh cứ hễ lại gần em là lại không thể nào kiềm chế được. Rõ ràng suốt 30 năm qua anh sống trên đời không hề có một chút tạp niệm nào cả, vậy mà kể từ sau khi gặp được em, ngọn lửa khao khát trong người cứ từng tầng từng tầng bùng cháy dữ dội. Thật tâm mà nói, nó dường như không có điểm dừng lại. Chắc là… anh cầm thú thật rồi…”
“À… vậy ra không phải là do em “ngon” hay sao?” Cô hỏi ngược lại, giọng điệu đầy ẩn ý.
Sống lưng người đàn ông tức khắc thẳng tắp lên, áp lực không biết từ đâu lại bất ngờ lao tới. Hắn chỉ có thể nở một nụ cười gượng gạo đầy thân thiện:
“Em đừng có hiểu lầm ý của anh. Em vốn dĩ đã ngon từ thịt, ngọt từ xương rồi. Không phải ngẫu nhiên mà khi anh bị người ta chuốc thuốc kích dục, anh vẫn một lòng thủ tiết chờ đợi em đâu.”
“Vậy nên em… đừng có hiểu lầm anh nhé?”
Nhìn bộ dạng căng thẳng thấy rõ của hắn, cô cũng không thèm đoái hoài thêm nữa. Người đàn ông này dạo gần đây sống nghiêm túc đến mức quá thể, cô chỉ đùa vài câu bông đùa thôi mà hắn cũng không hề biết cách hùa theo gì cả. Chán thật đấy!
Lục Hiểu Dư lấy điện thoại ra nghịch ngợm, vừa lướt xem mạng xã hội vừa hỏi hắn: “Bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
“Ông bà Tống mời em đến nhà dùng bữa tối.” Hắn đáp, giọng điệu không mặn không nhạt. Kể từ ngày hay tin cô mang thai, ba mẹ hắn dường như không còn là ba mẹ của hắn nữa rồi. Cứ như thể hắn bị cho ra rìa vậy, địa vị trong nhà bây giờ còn không bằng cả con mèo mun đang nuôi nữa.
Bất chợt hàng lông mày rậm của hắn khẽ đanh lại, hắn khó hiểu lên tiếng hỏi cô: “Em đang làm gì vậy?”
“Đang khoe quà mừng năm mới của anh đó.” Cô chụp lại tấm hình siêu âm vừa rồi, rồi lại nói tiếp: “Kể từ sau cái Đêm hội cuối năm đó, có rất nhiều người tò mò về món quà mừng năm mới mà em tặng cho anh lắm đấy.”
“Trông em bây giờ chẳng khác gì một ngôi sao hạng A nổi tiếng nhỉ?” Hắn trêu chọc.
“Một phần là nhờ vào thực lực của bản thân em, còn chín phần còn lại là nhờ có một người chồng xuất chúng như anh.” Cô nói thêm, giọng điệu đầy tự hào: “Nếu như bây giờ mà lập cho anh một trang mạng xã hội riêng, chắc chắn sẽ làm điên đảo cả cộng đồng mạng mất thôi.”
Người đàn ông cong môi cười nhẹ, cũng vui vẻ đồng lòng hùa theo lời nói của vợ mình: “Vậy thì em lập cho anh một cái đi, anh cũng muốn thử xem sao…”
“Không được!” Cô nghiêm giọng từ chối ngay lập tức: “Để anh tiếp cận với mấy cái trang mạng xã hội đó không ổn chút nào đâu. Đám phụ nữ ngoài kia sẽ tranh giành chồng với em mất!”
Chỉ thi thoảng cô đăng tải vài tấm ảnh của hắn lên mạng thôi mà đã đủ làm cho đám người kia dậy sóng cả lên rồi, nếu như bây giờ mà để cho hắn tự mình làm chủ tài khoản, chắc cô sẽ đêm ngày khó ăn khó ngủ mất thôi.
Tống Ngụy nhàn nhạt nở một nụ cười đầy ẩn ý. Cô chỉ biết lo lắng, suy nghĩ cho bản thân mình thôi, nào có thèm đoái hoài gì đến cảm nhận của hắn cơ chứ. Trong khi hắn mới chính là người sợ mất vợ hơn bất kỳ ai khác trên đời này.
“Thật ra thì… không phải chỉ có mình anh mới sợ cảm giác đánh mất đâu. Trong một mối quan hệ muốn được trường tồn bền vững, ai cũng đều sợ hãi việc đối phương sẽ rời bỏ mình mà đi cả, em cũng không phải là ngoại lệ…” Cô nói, giọng điệu có chút ngập ngừng.
“Dư Dư à, vạn vật trên thế gian này đều có thể thay đổi theo thời gian. Nhưng đời này kiếp này, anh nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu.” Hắn khẳng định chắc nịch, giọng điệu đầy chân thành.

Bình luận

Để lại bình luận