Chương 130

Quay đầu nhìn thoáng qua, người cậu kia tươi cười đẩy kính bộ dáng cảnh cáo, anh cười lạnh một tiếng.

“Vẫn tốt đó, ăn ngon, uống tốt, thải ra cũng nhiều.”

Tay phải của Khương Nghị siết chặt cuốn sổ bệnh lý vửa mới đánh rơi, không nhịn được, trực tiếp ném thẳng ra ngoài.

Ở ngay phía sau đầu, anh đau đến ôm đầu tiến về phía trước hai bước hít vào một hơi khí lạnh.

Điều này làm hai đứa nhỏ kia bị dọa sợ không nhẹ, cả người đều phát run, chỉ thất Khương Nghị hướng bọn chúng vỗ vỗ tay cười dịu dàng.

“Đến đây đi, Giang Giang một tuần không gặp lại cao lên rồi.”

Phó Hân Hân mặc váy phồng màu hồng nhạt chạy chậm tới, ôm lấy cậu ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại mở to hai nhắn nhìn cậu đầy mong đợi, “Cậu ơi, cháu cao lên rồi sao? Cậu xem, cháu cũng rất cao!”

Khương Nghị cười híp mắt, khẽ sờ lên mái tóc mượt mà của bé, “Hân Hân càng dễ thương hơn rồi, càng lớn càng giống mẹ con.”

“Hồi nhỏ mẹ cũng lớn như con vậy sao?”

“Ừm, nhưng mà chị ấy thích mặc quần, cậu rất hiếm khi thấy chị ấy mặc váy.”

Phó Giang Giang chống lên giường bệnh, bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc suy nghĩ, “Nhưng mà mẹ ở nhà đều mặc váy, cậu chưa thấy sao?”

“Đó là váy ba ba mua cho mẹ, con dường như chưa từng thấy mẹ mặc quần đâu.” Phó Hân Hân nói.

Gân xanh trên trán Khương Nghị nhảy lên, híp con mắt gần như không nhìn thấy khe hở, nghiến răng nghiến lợi, hàm răng đều run rẩy, cố gắng nhẹ giọng hết sức nói.

“Hôm khác để cho ba ba con đến đây, để cậu cùng hắn trao đổi thật tốt về chủ đề mặc váy này.”

“A!” Phó Hân Hân vỗ tay, “Cậu, ba ba muốn con đưa cái này cho cậu.”

Bé cởi cặp sách trên người xuống, dùng bàn tay mềm mại nhỏ bé kéo khóa kéo, lấy từ bên trong ra một túi câu đố lớn, nhưng bé không biết rằng thứ này chính là cơn ác mộng của cậu.

“Ba nói, xem cậu có thể giải được hết những câu đó này không, nếu như có thể giải được hết thì có thể đáp ứng cậu chuyện lần trước, chuyển bác sĩ Lục vừa rồi đến phòng bệnh của cậu làm bác sĩ độc quyền….ngô.”

Khương Nghị nhanh chóng lấy tay che miệng bé, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy người đàn ông vừa mới đứng ở chỗ đó đã đi ra ngoài liền nhẹ nhõm thở một hơi.

Phó Hân Hân chớp chớp đôi mắt tròn xoe, nghi hoặc nhìn cậu.

“Suỵt, chuyện này hai con nhất định phải giữ bí mật, không được nói với ai, bằng không lần sau các con đến đây sẽ không gặp được bác sĩ Lục đó nữa.”

Cảm thấy rằng đây là một nhiệm vụ quan trọng, hai bé ngầm hiểu gật gật đầu.

Sau bốn giờ cùng bọn chúng chơi bài và xếp khối, nghĩ rằng còn có việc quan trọng hơn cần hoàn thành, đột nhiên không chơi nổi nữa.

“Cậu hôm nay có chút khó chịu, ngày mai các con còn phải đi học, về nhà sớm với mẹ được không?”

Hai đứa bé ân cần gật đầu ngay lập tức.

“Cậu, nghỉ ngơi thật tốt, cuối tuần sau bọn cháu mang đồ ăn ngon cho cậu!”

“Tạm biệt cậu!”

“Tạm biệt, tạm biệt!” Khương Nghị khoang chân ngồi trên giường, cười vẫy tay chào bọn chúng.

Cho đến khi bọn chúng đi xa, mới dứt khoát quay đầu lại, cầm đống câu đố vừa rồi lên, đẩy chăn ram vội vàng đổ toàn bộ trên giường, lấy dây chun trên bàn khéo léo buộc cao mái tóc dài trên đầu, hơn một nghìn câu đố, cậu có khả năng phải giải đến nửa đêm.

Cố tình cậu lại kém nhất là việc giải câu đố này, cũng không biết người đàn ông kia phát điên cái gì, mỗi lần đều phải lấy giải câu đó để chơi đùa cậu, chết tiệt, thế nào cũng phải hoàn thành một lần!

Bất tri bất giác, đã qua hai giờ, đã gần đến giờ uống thuốc, cậu nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ hành lang ngoài cửa.

Cậu không đóng cửa phòng, nghe thấy bước chân quen thuộc thì ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy góc áo khoác trắng.

Cậu đợi người nọ tiến vào, lại nghe thấy giọng nói của một y tá.

“Bác sĩ Lục!”

Thành công làm bước chân dừng lại lúc đó, anh quay đầu nhìn sang, y tá trước mặt đưa cho anh một phiếu ăn cơm ở căn tin.

Bình luận

Để lại bình luận