Chương 130

:
Bạn nhỏ Giang Chi Chi thật sự rất quá đáng, cô bé chỉ chịu gọi ma ma chứ nhất quyết không kêu ba ba, mặc dù Giang Ngộ biết mọi đứa trẻ khi mở miệng, câu đầu tiên sẽ là ma ma, nhưng Giang Ngộ vẫn muốn nghe con gái của mình gọi mình là ba ba, cho dù là phát âm cũng được, nhưng cô bé Giang Chi Chi vẫn như cũ, chỉ chịu gọi ma ma, câu nào cũng ma ma ma.
Uổng công anh đã cố gắng hết sức để đối địch cùng Lục Chi trong việc cho cô bé ăn phô mai.
Giờ thì tốt rồi, ngay cả ba ba cũng không chịu gọi.
Bởi vì đã mở miệng nói được mấy chữ nên sáng sớm bạn nhỏ Giang Chi Chi đã vui vẻ chờ sẵn ở đó, vừa thấy mẹ Lục Chi một cái là vội vàng ôm chân gọi ma ma.
Có lẽ là do cô bé biết mình đã có thể gọi mẹ, hơn nữa còn rất lợi hại, dường như cô bé muốn khoe cho Lục Chi biết, nên cô bé nhanh chóng bò lên đùi của cô, bắp chân nho nhỏ đầy thịt đứng dậy, ôm lấy cô hét lớn. “Ma ma~”
Âm thanh nho nhỏ nhưng rất nhẹ nhàng và dễ thương, làm tan chảy trái tim của người khác.
Vừa nghe thấy con gái gọi mình là mẹ, Lục Chi thật sự rất cảm động, cô liền bế Giang Chi Chi lên, hôn cô bé mấy cái.
“Lục Chi Chi lợi hại quá đi, cuối cùng cũng có thể nói được rồi.”
Khuôn mặt nhỏ của Giang Chi Chi cũng xuất hiện biểu cảm hạnh phúc khi được Lục Chi bế, từ lúc nói chuyện được đến giờ cô bé không ngừng mở miệng nói.
Cô bé gọi ma ma, còn rất ngại ngùng trốn vào trong l*иg ngực của Lục Chi, ôm chặt lấy cô.
Giang Ngộ đứng bên cạnh nhìn thấy hình ảnh vui vẻ hòa thuận như vậy, trong lòng cũng có chút ghen tị, tốt xấu gì Giang Chi Chi cũng phải gọi một tiếng ba ba chứ.
Dù thế nào đi chăng nữa thì sau khi Giang Chi Chi ra đời, cô bé cũng lớn lên dưới sự chăm sóc của anh.
Hiện tại con gái không chịu gọi mình là ba ba, chuyện này khiến anh thật sự rất đau lòng, nhưng anh cũng không làm được gì cả, anh chỉ muốn đợi con gái thêm mấy ngày nữa, có lẽ cô bé còn có thể nói thêm rất nhiều lời nói khác, lúc đó khả năng cao cô bé sẽ gọi ba ba.
Nhưng Giang Ngộ không ngờ rằng, mấy ngày sau cô bé thật sự nói thêm mấy câu nói khác, mặc dù chỉ là vài từ đơn giản, nhưng ngày nào cũng gọi ma ma ma ma không ngừng.
Hôm nay, thời điểm đi làm về, Giang Ngộ nhìn thấy bạn nhỏ Giang Chi Chi đang ngồi trên bàn ăn để ăn cơm, còn xúc từng miếng từng miếng rất to.
Hiện tại, cô bé đã có thể tự xúc cơm cho bản thân mình ăn.
Cứng đối cứng không được, vậy thì anh đành sử dụng biện pháp mềm, không có cách nào để dạy cô bé gọi mình là ba ba, nên anh đành phải cầm hai cái phô mai đến để hối lộ cô bé.
Giang Ngộ lấy một viên phô mai sữa ra, đặt trước mặt cô bé, sau đó nói. “Giang Chi Chi, chỉ cần con mở miệng gọi một tiếng ba ba, con phải học cách gọi ba đi, nếu con nói được ba sẽ cho con ăn viên phô mai sữa này, con có muốn không?”
Vừa nhìn thấy phô mai sữa, hai mắt của bạn nhỏ Giang Chi Chi sáng lên, cô bé gật đầu, vươn tay ra muốn cầm lấy thanh phô mai sữa mà Giang Ngộ đưa.
Giang Ngộ: “Vậy con mau gọi ba ba, gọi được ba ba, ba sẽ đưa thanh phô mai sữa này cho con.”
Giang Chi Chi: “Ma ma~”
Giang Ngộ: “Ba ba, ba muốn con phải gọi ba ba, ba là ba của con, cho nên con phải gọi ba là ba ba.”
Giang Chi Chi: “Ma ma~”
Giang Ngộ: “…”
Giang Ngộ vẫn muốn tiếp tục trêu chọc con gái, kết quả giây tiếp theo, Giang Chi Chi dùng tay bụm mặt lại khóc nức nở.
Nhưng cô bé cũng không khóc thật, vừa nhìn đã biết đang giả vờ khóc.
Nhìn thấy Giang Chi Chi muốn khóc, Giang Ngộ cảm thấy hơi đau lòng, anh liền không đùa với cô bé nữa, anh nhanh chóng đưa thanh phô mai sữa trong tay cho cô bé.
Một giây trước bạn nhỏ Giang Chi Chi còn đang ăn vạ khóc nức nở, giây tiếp theo, vừa nhìn thấy Giang Ngộ đưa thanh phô mai sữa cho mình cô bé liền nín khóc ngay lập tức, rung đùi đắc ý ăn phô mai sữa ở trong tay.
Lục Chi đang bận nấu ăn ở trong phòng bếp, vừa nhìn thấy hình ảnh của hai cha con nhà này, cô đã bị hai người bọn họ chọc đến bật cười.
Giang Ngộ tức đến mức không muốn đưa thanh phô mai sữa còn lại cho Giang Chi Chi nữa.
Vừa đi ra ngoài, Lục Chi đã nhìn thấy Giang Ngộ bóc thanh phô mai sữa còn lại ra ăn. Giang Ngộ không thích ăn đồ ngọt cho lắm, nhưng thanh phô mai sữa này cũng không phải đồ ngọt, cũng chẳng rõ là hương vị gì nhưng vừa ăn một miếng, Giang Ngộ đã cau mày lại.
Anh nhìn Lục Chi, sau đó hỏi cô. “Hương vị như này mà cũng ăn được hay sao? Tại sao mấy đứa nhỏ lại thích ăn thứ này đến vậy?”
Trước kia Lục Chi cũng rất tò mò về vấn đề này, cô không hiểu tại sao con gái của bọn họ lại thích ăn phô mai sữa đến như vậy, một ngày có thể ăn đến hai cái, ngày nào cô bé cũng muốn ăn, mỗi ngày đều bò đến bên cạnh tủ lạnh đòi ăn phô mai sữa. Lúc đó, Lục Chi rất tò mò không hiểu tại sao, nên cô cũng lấy một cái ra ăn thử, phát hiện ra hương vị không phải quá đặc sắc, không phải kiểu mà cô thích.
Nhưng bạn nhỏ của nhà bọn họ lại thích ăn thứ này.
Lục Chi gật đầu, “Em cũng thấy rất khó ăn.”
Hình ảnh này vừa chuyển, Giang Chi Chi đã nhìn chằm chằm vào thanh phô mai sữa cuối cùng trên tay Giang Ngộ, nước miếng chảy ra ròng ròng nhưng vẫn đang nhai thanh phô mai sữa cầm trên tay.
Nhìn thấy bạn nhỏ Giang Chi Chi tham ăn như vậy, Giang Ngộ lại đưa thanh phô mai sữa đó cho cô bé, sau đó nói. “Giang Chi Chi, ba cho con một cơ hội nữa, nếu hiện tại con có thể mở miệng gọi ba một tiếng là ba ba, ba sẽ đưa thanh phô mai sữa này cho con ăn, nếu con không gọi ba sẽ đưa cho mẹ của con.”
Giang Chi Chi: “Ma ma~”
Giang Ngộ đưa thanh phô mai sữa còn lại cho Lục Chi, “Ăn đi.”
Lục Chi: “…”
Trước giờ, Lục Chi chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Ngộ lại có một mặt đáng yêu như vậy, anh còn có thời gian rảnh để trêu chọc con gái bằng cách này nữa.
Có lẽ bạn nhỏ Giang Chi Chi được thừa hưởng tính tình bướng bỉnh từ Giang Ngộ, nhìn thấy ba ba không đưa thanh phô mai sữa cho mình ăn, cô bé cũng không thèm ăn nữa, cô bé chỉ tập trung ăn thanh phô mai trước mặt, thật sự rất ngon.
Nhưng hành động này của cô bé lại khiến Giang Ngộ tức đến phát điên.
Người ta thường nói con gái như một chiếc áo bông nhỏ đầy tri kỷ, nhưng nhà bọn họ khác thì cái nhà bị dột không cơ chứ.
Giang Ngộ cảm thấy rất tức giận, buổi tối anh còn đưa con gái ra ngoài đi bộ, lúc trở về cô bé đã chìm vào giấc ngủ say. Đúng là quá ồn ào, một cô bé nhỏ như vậy mà hành hạ anh suốt cả một đoạn đường đi.
Giang Ngộ đưa đứa trẻ đang ngủ cho Lục Chi, sau đó mở miệng nói với cô. “Gửi nó đi nhà trẻ càng sớm càng tốt, phải đánh cho nó một đòn thật hiểm thì mới được.”
Lục Chi: “…”
Mặc dù ở thời điểm hiện tại anh nói như vậy, nhưng Lục Chi biết, nếu gửi cô bé đến nhà trẻ thật, nhất định anh sẽ đứng ở cửa trường mầm non nhìn theo con gái bằng ánh mắt đầy luyến tiếc, vừa khóc vừa hoá thành gia trưởng đứng gạt lệ.
Lục Chi bế cô bé đi thay quần áo ngủ, hiện tại thời tiết đã chuyển lạnh, không thể ra ngoài đi dạo quá nhiều vào buổi tối được, vậy mà bảo bảo nhà bọn họ ngày nào cũng phải ra ngoài đi chơi mới chịu yên.
Bây giờ đi ra ngoài đi bộ đã quậy phá như vậy, trong tương lai nếu cô bé có bằng tốt nghiệp mẫu giáo không biết có phải khủng khϊếp hơn nữa hay không?
Mấy ngày trước, Lục Chi đã mua quần áo mới cho bạn nhỏ Giang Chi Chi, bởi vì tháng sau là Tết Nguyên Đán, đây cũng là cái Tết đầu tiên của cô bé.
Tết Nguyên Đán năm ngoái, Lục Chi vẫn chưa có em bé, nhưng lần này đã khác xa với năm ngoái, Tết năm nay hai người sẽ mang con gái về quê ăn Tết.
Bọn họ định đến nhà Giang Ngộ vào ngày 30 Tết, còn ngày mùng một mùng hai năm mới sẽ quay về nhà ba mẹ của Lục Chi.
Ba mẹ của Giang Ngộ ở bên kia vẫn luôn nhắc bọn họ phải đưa con gái quay về ăn Tết, bởi vì cuối cùng thì mẹ của Giang Ngộ cũng có cháu nội để bế, không giống như trước đây, chỉ có thể nhìn người ta bằng ánh mắt ghen tị, bây giờ có cháu nội rồi, ngày nào bà ấy cũng có thể đưa cháu nội đi khoe khoang với mọi người.
Lục Chi mua mấy bộ quần áo mới cho con gái, chờ đến Tết Âm lịch mỗi ngày sẽ đổi một bộ, mấy bộ quần áo mà cô mua cũng có màu đỏ, rất phù hợp với không khí ngày Tết, hơn nữa cô còn mua thêm cho cô bé một cái túi màu đỏ, rất lớn, đủ để đựng tiền lì xì.
Lục Chí mua vài bộ quần áo cho đứa nhỏ, đợi đến lễ hội mùa xuân sẽ thay mỗi ngày, bộ quần áo anh mua khá là lễ hội và màu đỏ, hơn nữa còn mua một cái túi nhỏ màu đỏ, khá to vừa ví tiền.
Lục Chi nhớ đến phong tục ở bên họ, chính là chỉ tặng phong bao lì xì cho những đứa trẻ vừa mới ra đời, nên trước hai tuổi mấy đứa nhỏ có thể nhận lì xì đến mỏi tay.
Năm nay cô muốn dựa vào Giang Chi Chi để kiếm tiền.
Kiếm lại số tiền đã mất.
Sau khi giúp cô bé thay đồ ngủ xong, Lục Chi liền đi tìm Giang Ngộ, đúng lúc Giang Ngộ vừa tắm xong, đang đi ra ngoài.
Lục Chi đi về phía anh, vừa thấy cô đi đến gần mình, Giang Ngộ đã biết có cái gì đó không bình thường.
Lục Chi đẩy anh lên ghế sô pha, sau đó cắn vào lỗ tai của anh, gọi một tiếng. “Ba ba.”
Vừa nghe cô nói như vậy, Giang Ngộ đã dừng lại một chút, sau đó anh ấn vào mông của Lục Chi.
Anh kích động hỏi lại: “Em vừa gọi anh là gì? Lặp lại một lần nữa đi.”
Nhìn thấy anh cố chấp như vậy, con gái không gọi anh là ba, cô muốn dỗ dành anh vui vẻ một chút nên mới gọi anh là ba ba.
Nhưng Lục Chi đã xem nhẹ phản ứng của một người đàn ông khi nghe thấy bà xã nhà mình gọi mình là ba ba… Quá kịch liệt.

Bình luận

Để lại bình luận