Chương 130

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 130

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Cọ xát chân như vậy là muốn quyến rũ bọn này thao em hả?”

Hứa Tân nhìn chằm chằm dưới thân cô, nhìn thẳng nơi tư mật ở chính giữa hai chân có thể khơi gợi dục vọng nguyên thủy nhất kia.

Cô căng thẳng nắm chặt cái muỗng, nhỏ giọng cầu xin bọn họ.

“Đừng……Thao tôi, tôi không có quyến rũ ai hết, không có mà.”

Trịnh Nghị vươn tay đập xuống mặt bàn bên cạnh cô “Ăn cơm đi!”

Cả người Vân Tô Tô chấn động.

Đàm Lam ôm cô đi tắm rửa, tách đùi ra xoa nắn môi âm hộ sưng to như muốn rỉ máu.

“Là hắn thao em sao?”

“Hu không……Không có.”

“Hắn đánh em?”

“Không…”

Đàm Lam đổ một ít sữa tắm lên lòng bàn tay, rồi ôm lấy bả vai cô, đem bọt biển thoa lên làn da mềm mịn của cô.

“Em là người không biết nói dối, nếu để em làm gián điệp, chắc chưa kịp làm gì đã bị người ta thủ tiêu quá.”

Vân Tô Tô ngậm chặt miệng.

Bị hắn dùng sức bóp cái cằm ép ngẩng đầu lên “Cái mặt mỗi lần nói dối đều như sắp khóc vậy, em cho rằng tôi không nhìn ra em có bao nhiêu ủy khuất sao?”

“Vì sao hắn đánh em?”

“Không, không có đánh.”

“Em đừng ép tôi ra tay đánh em! Trẻ con mà nói dối sẽ phải chịu trừng phạt.”

Cô bất an nhắm mắt lại, cắn răng, không chịu nói một chữ.

Cô sợ bị đánh.

Sợ bị Trịnh Nghị đánh.

Trịnh Nghị ngồi trên sô pha bên cạnh cửa sổ đốt điếu thuốc, ánh mặt trời bên ngoài thật gay gắt, rọi tới con ngươi thâm thúy của hắn trông phá lệ thâm ý, một nửa bên mặt ngũ quan lập thể bị ánh nắng chiếu rọi ra bóng ma.

Đàm Lam tay đút túi quần đi tới, tay áo sơ mi màu trắng xắn tới khuỷu tay, trên người còn dính vệt nước ướt nhẹp.

“Tắm cho cô ấy sướng sao?”

Hắn trầm mặt, khói thuốc lượn lờ xung quanh, vẻ mặt xa cách.

“Trịnh Nghị, mày cũng thật là súc sinh.”

“Súc sinh?” Hắn cười xùy một tiếng, búng búng tàn thuốc rơi xuống nền đá cẩm thạch màu trắng dưới chân.

“Vậy thì mày cũng khác gì tao? Chúng ta có ai không phải súc sinh, ông đây làm ra những chuyện như thế, tao thừa nhận bản thân chính là súc sinh, cũng không xứng làm người.”

“Mày mẹ nó biết thế, sao còn đánh cô ấy?”

Hắn toét miệng cười, liếc mắt, cắn điếu thuốc, nhướng mày bộ dáng trông thật kiêu ngạo.

“Bởi vì tao chính là súc sinh.”

Mấy ngày tiếp theo hắn không có chạm vào cô, tối đến Vân Tô Tô vẫn luôn bất an chìm vào giấc ngủ, sợ hắn lại đến kéo cô vào những trận làm tình đáng sợ như bị tra tấn kia.

Những chuyện cô lo lắng vẫn như cũ xảy ra, lại là nửa đêm, hắn túm cô kéo đến bể bơi hôm trước, vừa nhìn thấy nước bên trong hồ cô đã sợ đến nghẹt thở rồi.

Hắn giang chân ngồi trên chiếc ghế bên cạnh bể bơi, đầu ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đã cháy một nửa, làn khói kéo dài trong không trung.

Cô thì quỳ gối giữa hai chân hắn miệng đang ra sức khẩu giao.

Tàn thuốc rơi xuống, hắn giật tóc cô kéo lên “Tối nay chưa cho em ăn no sao! Bình thường không phải làm rất tốt sao, hiện giờ còn giả vờ cái gì!”

Vân Tô Tô cố nén nước mắt xin lỗi, đầu lưỡi vươn ra liếm láp quy đầu muốn lấy lòng hắn.

Trịnh Nghị tay kẹp điếu thuốc vỗ mặt cô, khói thuốc lượn lờ làm cô sặc tới ho khan.

“Em tốt nhất thông minh lên một chút, học cách lấy lòng tôi, làm thế nào mới được tôi khen ngợi, biết chưa?”

“Biết, biết.”

“Liếm.”

Dương vật thọc thẳng tới cổ họng, cổ như bị mắc đàm, không cách nào nhổ ra, khó chịu không thể hít thở, nước mắt không ngừng chảy ra, những vẫn không nhận được chút thương xót nào từ hắn.

Cô chỉ có thể cố gắng hết sức dùng cổ họng thâm hầu, học cách ngoan ngoãn không phản kháng lại.

Hắn cũng không nghĩ sẽ bắn vào miệng cô, nhưng vẫn giữ chặt tóc cô, tới tới lui lui thọc vào rút ra mười mấy cái mới đột nhiên rút ra ngoài.

Nước miếng cô dính vào quy đầu kéo thành một sợi chỉ bạc, rất nhanh đã đứt, cô vội lấy tay che miệng ho khan.

“Xoay người lại!”

Vân Tô Tô cuối cùng cũng bật khóc “Chủ nhân, đừng thao mà, đau lắm, đừng thao.”

Hắn sẽ không quan tâm cô có chảy nước hay không, sẽ không quan tâm cô có thoải mái hay không, chỉ biết trực tiếp cắm vào, làm cô khiếp sợ, sợ đau.

“Tôi bảo em xoay người lại!”

Trịnh Nghị ánh mắt hung ác, tựa như không còn kiên nhẫn, trực tiếp túm tóc cô, ôm eo cưỡng chế xoay người lại.

Vân Tô Tô không màn tất cả muốn tránh thoát, lớn tiếng khóc lóc lắc đầu.

“Chủ nhân đừng thao, huhu đừng thao mà! Đau, đau quá huhu.”

“Câm miệng!”

“Đau a……”

“Tôi kêu em câm miệng!”

Quy đầu còn chưa đi vào, mà cô đã la hét thất thanh.

Trịnh Nghị xoay đầu cô lại, chát một tiếng hạ xuống một bạt tay.

Tiếng tát vang dội, cơn đau không khiến cô ngừng khóc, mà ngược lại càng khóc dữ dội hơn.

“Vân Tô Tô, em mẹ nó muốn chọc tôi điên à! Ông đây kêu em câm miệng nghe không hiểu sao!”

“Hu, hu! Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi……..Cầu xin anh, huhu…….Aaaa”

Hắn túm tóc cô kéo người đứng dậy, từng bước kéo lê ở trên sàn nhà, Vân Tô Tô vô lực giẫy giụa hai chân, bắt lấy cái tay đang túm tóc mình, tiếng khóc xé lòng càng lúc càng lớn, vang vọng ở trong không gian trống trải.

Quăng cô ở bên cạnh bể bơi, ghì đầu cô xuống lớn giọng uy hiếp.

“Tôi không tin hôm nay không dạy được em, không cho tôi thao? Hả? Vậy em muốn bị ai thao, dám nói câu nào làm tôi khó chịu, hôm nay ông đây sẽ làm chết em!”

Mặt cô đã tới gần mặt nước, mắt thấy đầu sắp bị dìm xuống, không thể hít thở sẽ làm cô nghẹn chết ở dưới.

Nước mắt tí tách rơi trên mặt hồ, cô bắt lấy thành bể bơi bên cạnh.

“Em muốn cho ai thao!” Hắn rống giận.

“Muốn……Anh thao, muốn bị anh thao, huhu, bị Trịnh Nghị chủ nhân thao.”

“Xem như em thức thời!”

Ý cười dữ tợn không hề thay đổi, nhấc cái mông cô cao lên, còn chưa có tiến vào, cửa bên ngoài đột nhiên bị người ta đập mạnh hai cái, khóa cửa trực tiếp bị phá mở.

Bình luận (0)

Để lại bình luận