Chương 130

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 130

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Lại bò đến trên cổ cô hút hôn ra dấu vết, tiếng kêu thật thảm thiết, không ngừng cầu hắn chậm một chút, quá lớn chịu không nổi, nhưng hắn không dao động, chỉ cười một tiếng.

“Thật muốn đem em thao đến chết khiếp, đem tao bức thao lạn!”

Chỉ sau mười lần đỉnh hông, Vệ Duy Nhất dưới thân hắn thét chói tai khóc lóc cao trào, dâm thủy phun lên quy đầu , thoải mái làm da đầu hắn tê dại, lại hướng tử cung cắm vào rút ra càng mãnh liệt.

“Tiểu tao bức cao trào, thoải mái sao? Đại dương vật thao em thao sướng không a!”

Rốt cuộc cũng buông tay cô ra,ngay cả nước mắt của Vệ Duy Nhất cũng đã chảy ra, đẩy bờ vai của hắn, “Sướng, sướng ô…… Quá nhanh, từ bỏ, anh tha cho em đi ô.”

Liễu Dục bắt lấy một bàn tay của cô đặt lên môi mà hôn, mồ hôi từ trên trán cũng thấm ra, đôi mắt híp lại, khóe mắt dụ hoặc, “Anh còn chưa bắn ra , cũng không thể làm anh lại nghẹn trở về nữa chứ.”

Cô không ngừng lắc đầu, “Em thật khó chịu, bụng căng đau……”

“Chịu đựng.”

Ấn xuống bả vai giãy giụa loạn , hướng bên trong lao tới gần trăm lần, bắn vào tử cung yếu ớt mẫn cảm, tinh dịch nồng đậm tích lũy thật nhiều , không ngừng rót vào, Vệ Duy Nhất khóc thảm.

Trên người cô tràn đầy mồ hôi, Liễu Dục đem cô ôm chặt, ôm eo cô, hạ thân tương liên cũng không rút ra, cô ồn ào nói bụng không thoải mái, Liễu Dục một tay nhẹ nhàng xoa, cọ ở trên cổ cô.

“Ôm anh một cái, Duy Nhất, nhanh lên ôm lấy anh.”

Cô đã khó chịu muốn chết, khóc lên ,bị hắn kéo lấy tay, ôm lấy eo tinh tráng hữu lực.

Rốt cuộc làm hắn thỏa mãn, giống như hư không được lấp đầy.

“Thật rất yêu em , anh rất yêu em Duy Nhất, thật thoải mái.”

Đôi mắt cô sưng đỏ, quệt miệng, thân mình cao lớn áp lên làm cô hít thở không thông.

“Vậy anh rút ra được chưa, đau bụng.”

“Ngô không cần,anh xoa cho em, em ôm anh một cái, ôm anh a.”

“Em đang ôm anh này…… anh đừng lộn xộn.” cô liếc liếc mắt nhìn hộp thuốc đầu giường, thở dài, một bàn tay ôm cổ hắn, nhẹ giọng hỏi, “Như vậy được chưa?”

Bên tai truyền đến tiếng cười khàn khàn thỏa mãn của hắn , lại là câu nói kia, “Đừng rời khỏi anh Duy Nhất.”
Lúc gặp lại Đường Duệ , là ở trong một nhà hàng Trung.

Chân bó thạch cao của cô đã dỡ xuống, có thể đi đường bình thường , vài ngày sau liền muốn đi ra bên ngoài ăn cơm, ở tòa nhà trung tâm thành phố khai trương một nhà hàng mới, mới vừa ngồi vào không lâu , liền thấy được một người từ lầu hai đi xuống, mặc tây trang giày da Đường Duệ.

Tràn đầy kinh ngạc, ở trường đại học thật lâu không nhìn thấy cậu ta,thoáng nghe nói cậu ta thôi học, mới qua một tháng sao lại biến thành cái bộ dạng hiện tại này ?

Một thân tây trang màu đen, cúi đầu sửa sang cúc áo trên tay, đầu tóc vẫn như cũ sạch sẽ nhanh nhẹn , mặc tây trang phá lệ không hợp, lại chút giống với loại văn nhã bên ngoài, bên trong bại hoại.

Liễu Dục muốn xông lên trước cùng cậu ta đánh nhau, nếu không phải lần trước cậu ta dám phản bội hắn, đem Vệ Duy Nhất mang đi, làm sao lão nhân chết bằm kia có thể thực hiện được kế hoạch!

Cô kịp thời bắt được cánh tay hắn, vừa vặn Đường Duệ cũng ngẩng đầu thấy được bọn họ, có chút sửng sốt.

Nhìn thấy Vệ Duy Nhất hướng hắn vẫy vẫy tay, ánh mắt nam nhân bên cạnh đề phòng nhìn chằm chằm hắn , chậm rì rì đi qua.

“Các người…… Tới đây ăn cơm?”

“Chứ không lẽ đến đây rửa chén sao?” Vệ Duy Nhất cười nói.

“Cũng không phải không thể ha ha.”

Không khí nhẹ nhàng đi rất nhiều, hắn ngồi xuống , Liễu Dục bạnh mặt muốn đánh nhau.

“Cậu mẹ nó sao lại ở đây!”

“Đây là nhà hàng của tôi.”

Vệ Duy Nhất kinh ngạc, “Tiền từ đâu ra vậy? Mở nhà hàng ở trung tâm thành phố , tiền thuê không ít.”

Liễu Dục lại nổi giận, “Có phải cậu lại giúp lão già thúi kia hay không ? Ông ta cho cậu tiền! Đậu má, lão nhân kia làm sao mà có thể tẩy não làm cậu khăng khăng một mực giúp ông ta vậy!”

Bình luận

Để lại bình luận