Chương 131

Sau khi làm xong một lần nữa, trong căn phòng riêng với ánh đèn mờ ảo đã yên tĩnh trở lại. Lục Thanh Hoài nằm sau lưng Tống Miên, ôm lấy cô từ phía sau, cọ cọ vào tai và thái dương của cô một cách dịu dàng.
Hô hấp của Tống Miên dần dần ổn định lại, eo của cô vừa đau vừa nhức.
Cô cúi đầu nhìn, bộ ngực và eo đang lộ ra ngoài, đầy dấu tay đỏ tươi và vết bầm tím lớn do người đàn ông này gây nên
Vừa rồi Lục Thanh Hoài giống như một con thú chưa thuần hóa được, lúc nhéo cô không biết đã dùng bao nhiêu sức.
Cô gỡ tay Lục Thanh Hoài ra, khàn giọng nói: “Buông ra, em muốn về nhà.”
Lục Thanh Hoài trầm mặc một hồi, tựa vào cổ cô nói: “Được, anh tiễn em.”
“Không cần, em sẽ tự đi. “Tống Miên mặc quần áo đơn giản, sau đó khó khăn đứng lên, khép chân đi vào phòng tắm trong phòng riêng để rửa sạch vết bẩn giữa hai chân.
Trên sô pha chỉ còn lại Lục Thanh Hoài, hắn vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng, vẻ mặt mệt mỏi nhìn về phía cửa phòng tắm, có chút lãnh đạm.
Một lúc sau, hắn tùy tiện lấy khăn giấy trong hộp giấy để lau gậy thịt hơi cứng của mình, sau đó nhét lại vào trong quần, đứng dậy đi về phía phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Tống Miên đang ngồi trên bồn cầu quần dài đã được tụt đến đầu gối, dang rộng hai chân, cầm khăn giấy lau đi tinh dịch màu trắng đặc quánh mà Lục Thanh Hoài để lại trong cơ thể đang không ngừng chảy ra ngoài.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt từ kinh ngạc chuyển thành tức giận, rõ ràng cô đã khóa cửa!
Cô tức giận gầm lên: “Lục Thanh Hoài, anh cút ra ngoài cho em!”
Lục Thanh Hoài cũng rất kinh ngạc, hắn sợ Tống Miên rửa mạnh tay nên muốn vào giúp cô, nhưng vào lúc này, bản năng đã thay hắn trả lời.
Mặt hắn không hề có biểu cảm gì, mà lại bắt đầu cởi thắt lưng ra.
Tống Miên sửng sốt một chút, hai chân của cô đến giờ vẫn còn run, không thể tin được mà nói: “Lục Thanh Hoài, anh là chó sao? Anh lại muốn… ư.”
Tống Miên còn chưa kịp nói xong, Lục Thanh Hoài đã trực tiếp ôm đầu cô, dùng sức đút gậy thịt vào trong miệng cô, sau đó hắn cười như rất nghiêm túc mà giải thích với cô:
“Bé cưng, anh không phải là chó. Chó thực ra là một sinh vật rất tình cảm, hễ ai đối xử tốt với chúng là chúng vẫy đuôi đi theo người đó, nhưng anh thì khác. Bé cưng, anh chỉ muốn em, em đánh anh, mắng anh, hành hạ anh, nhưng anh chỉ muốn em, anh chung tình hơn chó rất nhiều.
Quả nhiên, não của người và chó khác nhau, hắn còn so sánh mình với chó, cơn giận của Tống Miên cứ như vậy mà bị hắn dập tắt, những gì còn lại là làn khói bốc lên và tiếng xào xạc của đống gỗ ẩm ướt.
Nhưng rất nhanh Tống Miên không thể phân tâm mà nghĩ đến chuyện khác, gậy thịt to dài của Lục Thanh Hoài áp sát vào cổ họng cô, như đâm vào đầu cô một cách thô bạo và thô bạo, Tống Miên bị hắn đâm đến, cảm thấy rất buồn nôn.
“Ư không… Lục Thanh Hoài đi ra…”
Gậy thịt to và dài chỉ đi vào một đầu quy đầu, phần trước đã hoàn toàn lấp đầy miệng của cô, thậm chí Tống Miên còn không có chỗ để lưỡi.
Cô áp vào bụng dưới của hắn, đánh, đẩy, chống cự lại lực đâm của hắn, nhưng gậy thịt cứng và nóng vẫn không hề ra khỏi miệng cô.
Lục Thanh Hoài trịch thượng đứng trước mặt cô, xoa đầu cô an ủi, vừa dịu dàng vừa cưỡng bức cái miệng đang chảy nước miếng của cô, nhẹ giọng dỗ dành:
“Bé cưng, ngoan, dùng lưỡi liếm giúp anh giống như lần trước anh liếm cho em, giúp anh ra, được không?”
“Ư ư ư… đừng… Lục ư… Lục Thanh Hoài, em khó chịu quá…”
Tống Miên bị ép đến khóc, giọng cô nghẹn ngào và đang khóc, miệng bị chặn lại và cô không thể nói một câu hoàn chỉnh.
Hai lần làm tình trước đó, cô đã cuộn tròn trên ghế sô pha khóc rất lâu, lúc này quầng mắt đỏ hoe, không ngừng rơi nước mắt.
Thứ vừa rồi hắn nhét vào bên dưới cô, bây giờ lại thô bạo trực tiếp nhét vào trong miệng cô, Tống Miên khó chịu đến chết đi sống lại.
Mỗi khi cô hít thở đều ngửi thấy mùi tanh còn dính lại trên gậy thịt của hắn khi vừa rồi mới tình xong, mùi rất nồng, cô nuốt nước bọt vào cũng trở nên mặn chát, Lục Thanh Hoài đáng chết này.
Cô nhéo mạnh cơ bắp căng cứng của Lục Thanh Hoài, Lục Thanh Hoài hít một hơi vì đau, gậy thịt của hắn áp sát vào cổ họng cô suýt nữa là hắn đã xuất tinh.
Tống Miên bị hắn làm đến nỗi hai má đều đỏ bừng và suýt chút nữa thì ngạt thở, vội vỗ vỗ vào eo của Lục Thanh Hoài, ra hiệu cho hắn rút ra.
Lúc đầu mặt của Lục Thanh Hoài không biểu tình mà phát tiết dục vọng, lúc này lại bị chọc tức đến cười to.
Hắn thuận theo ý cô lấy ra ngoài, cúi đầu nhìn xuống gậy thịt đang giơ lên cao dính đầy nước bọt trong suốt của cô, hai mắt của đỏ hoe vì cười, nửa đùa nửa thật cười vỗ vỗ lưng Tống Miên, cười nói:
“Có cần làm vậy không Miên Miên? Em nỡ xuống tay với anh sao? Thịt sắp bị em xé rách một miếng, bé cưng, em thật sự không đau lòng sao?”
Tống Miên ngừng ho, hai mắt đỏ hoe, khó chịu lau vết nước trên môi, giãy giụa đẩy cánh tay của Lục Thanh Hoài trên lưng mình ra, đôi mắt đen ướt át tức giận mà trừng mắt với hắn: “Đồ khốn, sao em lại không bóp chết anh chứ?”
Vào thời điểm không thích hợp này Lục Thanh Hoài lại lấy mu bàn tay che môi cười, liếm môi cười, cúi đầu nhìn Tống Miên, dùng ngón tay cái miết lên bờ môi ướt át của cô, trong mắt hiện lên một tia dò xét cùng chiếm hữu.
Tống Miên cho rằng cô đang hung dữ nhìn hắn chằm chằm, nhưng cô lại không biết rằng cô giống như một con mèo con xù lông lên, đôi mắt đen tròn xoe tức giận, nhìn chằm chằm vào hắn nhưng lại không chút uy hiếp, những lời cô nói ra thật trẻ con và dễ thương, như thể cô đang thả thính hắn vậy.
Ngón tay cái của hắn đút vào miệng cô, để lên lưỡi cô và ấn xuống, mặc cho cô vừa tát hắn vừa giãy giụa, hắn cúi xuống ấn sau đầu hôn lấy cô, giọng khàn khàn mà cười, hắn hỏi cô “Bé cưng, em đã nghĩ mệt xong rồi, chúng ta có thể tiếp tục được không?”
“Cút ra, em muốn về nhà.” Tống Miên thật sự tức giận, cô dùng sức đẩy Lục Thanh Hoài ra, cô đứng dậy định kéo quần lên, không thèm để ý đến sự khó chịu trên người, khi còn chưa kịp tắm rửa sạch sẽ mà rời đi.
Lục Thanh Hoài đập lưng vào cửa, sắc mặt trở nên lạnh lùng, nhìn Tống Miên đang cúi đầu cài khuy quần jean.
Hắn cười lạnh một tiếng, đột nhiên vươn tay nắm lấy vai Tống Miên, xoay người cô lại, đè nửa người trên của cô lên bồn nước, cởi quần cô ra, nhấc một chân cô lên. Hắn quỳ trên nắp bồn cầu cầm lấy gậy thịt của mình sau đó đút vào trong hoa huyệt vẫn còn ướt đẫm nước nhờn và tinh dịch của cô, và bắt đầu thúc liên tiếp.
“A…” Tống Miên thấp giọng rên rỉ, cả người bị va chạm, chỉ có một chân nên căn bản không thể đứng vững, ôm lấy thùng nước bị hắn đâm từ phía sau.
Cô rất khó chịu vô cùng, nước mắt lăn dài trên má, Tống Miên cắn môi nghiêng đầu thở dốc, khó khăn mắng hắn: “Lục Thanh Hoài, anh bị bệnh sao? Cút ra, cút ra, tên khốn này…”
“Nếu em không muốn làm Oral sex (1) với anh, vậy thì ngoan ngoãn nằm ở chỗ này cho anh chơi, sau khi anh chơi xong thì em mới có thể rời đi.” Lục Thanh Hoài áp sát vào lưng Tống Miện, nghiêng đầu và cắn mạnh vào dái tai của cô và nói một cách hằn học.
(1) Oral sex: là việc sử dụng miệng, lưỡi hoặc môi tác động lên bộ phận sinh dục, khu vực sinh dục hoặc hậu môn của bạn tình để tạo cảm giác kích thích.
Một tay của hắn mò vào áo len xoa bóp bộ ngực mềm mại của cô, một tay còn lại sờ vào những điểm nhạy cảm trên hoa huyệt của cô.
Cơ thể của Tống Miên mới bị hắn làm tình chưa được bao lâu, vẫn còn rất nhạy cảm, hắn chỉ dùng ngón tay ấn vào hoa huyệt của cô xoa nắn hai lần, thì bên trong hoa huyệt đã co thắt dữ dội, cô sắp đến cao trào lần nữa.
Nhưng lúc này, cô không hề để tâm đến những thứ đó nữa, hai mắt cô mở to, môi run run: “Lục Thanh Hoài, anh không thể giả vờ nữa rồi đúng không? Anh chưa từng thay đổi…”
“Tại sao anh phải thay đổi? Bé cưng, anh đã làm gì, anh nên thay đổi điều gì và tại sao anh phải thay đổi?”
Lục Thanh Hoài thương xót mà vuốt ve gò má cô, đôi mắt đen của anh ánh lên vẻ lạnh lùng, hiện lên vẻ hoang tưởng và điên cuồng.
Vuốt ve đuôi mắt đỏ hoe ấm áp của cô, hắn khẽ thì thầm rồi thở dài:
“Bé cưng, anh chỉ hứa cho em thời gian, chờ em quay về bên cạnh anh, anh cũng chưa từng nói anh sẽ thay đổi cái gì, huống chi anh cũng không làm gì sai.”
“Đồ khốn…” Tống Miên thật sự rất hận tên điên sau lưng, cô nghiêng đầu dùng ống tay áo xắn lên nắm lấy cánh tay hắn, cắn mạnh một cái.
Giống như một con dã thú nhỏ điên cuồng, cô dùng hết sức lực cắn hắn, hàm răng sắc nhọn cắm sâu vào da thịt hắn, cô cắn đến khi hàm răng tê dại, ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Tống Miên vẫn không buông ra, Lục Thanh Hoài thờ ơ, giống như người bị cắn không phải là hắn, hắn thậm chí còn không kêu lên nữa, thậm chí hắn còn dùng tay kia xoa đầu Tống Miên, mà Tống Miên lại cắn hắn tàn nhẫn hơn để trả thù.
Tình thế đó kéo dài được một lúc lâu, Tống Miên đã không còn sức lực nữa, nên đã buông hắn ra.
Trên cánh tay của Lục Thanh Hoài có một vết răng sâu đẫm máu, còn môi Tống Miên thì dính máu của hắn, khiến cô trông có vẻ kiều diễm và quái dị.
Lục Thanh Hoài nhìn chằm chằm cô vài giây, đầu óc hắn bị rượu làm tê liệt, tràn ngập những dục vọng thô bạo và đen tối.
Hắn gần như thô bạo ôm lấy gáy cô, ấn cô vào bồn nước và tường, liếm láp đôi môi mềm mại ngọt ngào cùng những nụ hôn còn sót lại của cô, hồi lâu hắn mới cười nhẹ nói một cách bệnh hoạn:
“Bé cưng, em đã trút giận xong chưa? Nếu em đã trút giận xong, vậy tới lượt anh làm em.”
Nói xong, không đợi Tống Miên lên tiếng, hắn liền đè cả người cô lên thùng nước, bắt đầu đâm vào hoa huyệt sưng đỏ ướt át của cô.
Âm đạo ướt át và trơn trượt khiến Lục Thanh Hoài dễ dàng đâm vào chỗ sâu nhất, vách tường bên trong nóng ẩm quấn lấy gậy thịt của hắn, khi hắn định rút ra thì nó tự động dùng hết sức giữ hắn lại, véo hắn một cái thật đau mà cũng rất sung sướng.
Hắn nâng mông của Tống Miên lên và buộc âm hộ của cô phải mở rộng trong khi hắn ấn cô trên bồn cầu để làm tình với cô.

Bình luận

Để lại bình luận