Chương 131

Mặc kệ trong nội tâm có ý kiến gì không, chỉ cần ko truyền đạt đi ra ngoài đều không có ý nghĩa.

Phượng Dạ Hoàng hô hấp khó khăn cùng Phượng Dạ Diễm trao đổi ánh mắt.

Một giây sau, hắn vặn bung ra hai chân của nàng, dục vọng sớm đã bừng bừng phấn chấn chống đỡ tại hoa huyệt, vận sức chờ phát động.“Có thể chứ? Thu nhi.”

“Ân.” Nàng trái tim ấm áp, ôn nhu cười nhẹ đầu.

Phân thân to và dài chậm rãi chui vào trong cơ thể nàng, Phượng Dạ Hoàng cẩn thận khống chế lực đạo của mình thong thả mà ôn nhu luật động.

“A —— ách a ——– Hmm —- ngô ——–”

Nàng mảnh khảnh hai vai không ngừng run run, nhanh cảm giác từ trong cơ thể của nàng có một luồn điện bay lên như ăn mòn tâm trí nàng, đoạt đi hô hấp của nàng, đầu óc rốt cuộc không cách nào suy nghĩ. Nàng cắn môi, trên gương mặt đã đỏ ửng, cảm giác mãnh liệt làm cho nàng không cách nào thở dốc, chỉ có thể nhẹ chau mi tâm.

Phượng Dạ Diễm híp mắt, quỳ gối bên cạnh nàng, phân thân gắng gượng thẳng tắp chĩa về phía mặt nàng, hắn nhẹ giọng gọi,“Thu nhi —-”

Tô Mộ Thu đôi mắt mờ mịt hơi nước mở ra, nàng trừng mắt nhìn thấy rõ sự việc trước mắt, trong nội tâm ngượng ngùng nhưng sau khi cắn cắn môi vẫn khẽ mở đôi môi đỏ mọng ra tiếp nhận nam tính của hắn.

Phượng Dạ Diễm gầm nhẹ một tiếng, động mông một cái, đem phân thân mình đưa vào trong miệng nàng, hơi có vẻ dồn dập luật động .

Tô Mộ Thu khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, khó khăn phun ra nuốt vào nam tính của hắn.

Một người ôm lấy mông của nàng tại trong cơ thể nàng co lại chen vào còn một người tại trong miệng nàng co lại đưa vào, hết thảy đều có vẻ dâm mị.

Chính là một hình ảnh dâm mĩ ——

Một y tá nhỏ nhắn vô cùng kích động đứng bên ngoài, nàng vẻ mặt ngây ngốc, liên tục chớp mắt vài cái, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì vô cùng kinh ngạc mà có chút mở ra.

Thẳng đến hai đạo ánh mắt lạnh như băng bắn về phía nàng, nàng mới thình lình thấy rõ hai gương mặt tuấn mị nhưng hung ác nham hiểm nhìn nàng.

Rõ ràng trước một khắc còn như vậy nhu tình lưu luyến, trong nháy mắt liền tản mát ra sát khí.

Nàng toàn thân run lên, nhiệt khí thoáng cái phun lên mặt, hồng đến sắp chảy ra máu.

“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi —-”

Nàng liên tiếp gật đầu, bỗng dưng hét lên một tiếng liền xoay người chạy đi.

Rất nhanh chạy tới hành lang thật dài.

“Thảm thảm, mình xong đời rồi, tại sao có thể như vậy!? Bọn họ làm sao có thể trùng hợp như vậy làm ra chuyện này, lại làm sao có thể chết tiệt để cho mình thấy! Muốn chết! Ba a! Mẹ a! Con gái mệnh không còn dài, không thể phụng dưỡng ba mẹ rồi, ba mẹ tự chăm sóc mình thật tốt, đừng—- a!”

Nàng kinh hô một tiếng.

Bởi vì cúi đầu không có xem đường nên đột nhiên đụng phải một lồng ngực ấm áp,“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Nàng theo bản năng xin lỗi.

“Lại là cô a, tại sao lại không nhìn đường? Đang suy nghĩ gì?”

Tiếng nói dễ nghe mang theo ý cười tại đỉnh đầu nàng vang lên.

“Lâu viện trưởng!” Nàng kinh hỉ ngẩng đầu, bỗng nhiên lại mây đen bao phủ, vẻ mặt ai oán biểu lộ, hai mắt đẫm lệ, đáng thương cầu khẩn hắn,“Lâu viện trưởng – anh cứu tôi với —-”

“Làm sao vậy?” Hắn ân cần hỏi, tay lại bất động thanh sắc ôm eo của nàng.

“Tôi —- tôi —-” Nàng vẻ mặt xấu hổ, muốn nói lại thôi, thân thủ chỉ chỉ sau lưng,“Tôi nhìn thấy thứ không nên thấy , tôi nhất định sẽ chết—-” Nàng sa sút tinh thần suy sụp hạ hai vai,“Vừa rồi có người nói với tôi y tá trưởng để cho tôi lên trên phòng bệnh ở đây phụ trách trông nom, tôi biết kỳ thực tôi làm sao có thể đột nhiên có tư cách lên đây, tôi là trư a, vì cái gì không tìm y tá trưởng lên tiếng hỏi, quả nhiên thấy thứ không nên thấy , ô ô —- tôi nhất định là bị người trêu cợt , tôi làm sao lại nghĩ đến hai cậu chủ Phượng gia đều xuất hiện, còn —- còn —-” Nàng đỏ mặt,“Bọn họ nhất định sẽ giết tôi! A! Lâu viện trưởng, bọn họ là chủ của anh, anh cầu tình thì bọn họ hẳn là sẽ nghe, đúng hay không? Anh nhất định phải giúp đỡ tôi —-” Nàng như bắt được phao cứu sinh gắt gao níu lấy áo hắn không buông.

“Ân —-” Lâu Quân Phạm trầm ngâm, vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng, một lát sau, hắn nhíu mày, mặt lộ vẻ khó khăn,“Sự tình có điểm phiền toái —-”

“Tuy phiền toái nhưng tôi biết rõ Lâu viện trưởng nhất định có biện pháp, không phải sao? Van cầu anh—-” Nàng khuôn mặt nhăn nhó,“Chỉ cần anh chịu giúp tôi, sau này tôi nhất định hảo hảo báo đáp anh, anh muốn tôi làm cái gì, tôi đều làm.”

“Phải không?”

Hắn liễm hạ đôi mắt, dấu đi ánh sáng khác thường trong đó lóe lên.

Nàng gật đầu như băm tỏi,“Thật sự thật sự, tôi cam đoan thề!”

“Tôi sẽ cố hết sức thử xem —-”

“Cám ơn anh, Lâu viện trưởng, anh thật tốt.”

Nàng cảm động đến rơi nước mắt, vong tình ôm hắn, khó nén kích động.
Thế cho nên ko nhìn thấy khóe miệng Lâu Quân Phạm nổi lên cái mỉm cười xảo trá.

Đây lại là một câu chuyện khác——

Sáng sớm, trời ấm gió mát, mặt trời ấm áp chiếu vào khắp nơi, mang đến bầu không khí ấm áp. Cây cối xanh ngắt chìm đắm trong ánh mặt trời. Nơi này tọa lạc tại vùng ngoại ô, là mộ viên lớn nhất. Ánh sáng nhu hòa xua đuổi đi hết bầu không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh mặt trời chiếu trên mặt đá hoa cương tạo nên ánh sáng chói mắt, gió nhẹ thổi, mang theo ôn hòa khí tức ôn nhu mơn trớn chữ viết khắc trên bia mộ.

Tô Lam.

Phượng Dạ Hoàng, Phượng Dạ Diễm, Tô Mộ Thu, Phượng Sở Mạc cùng với Phượng Sở Nhưng năm người đứng ở trước bia mộ, một thân trang phục màu đen, vẻ mặt trang trọng ngay cả hai đứa bé trai hoạt bát hiếu động cũng khó được an tĩnh lại.

Tô Mộ Thu nhìn gương mặt quen thuộc trên bia mộ đã lâu ko gặp, trong nội tâm rung động, hốc mắt hơi nóng, nàng tiến lên một bước, muốn quỳ xuống lại bị Phượng Dạ Hoàng một tay giữ chặt, một bên Phượng Dạ Diễm đem áo vest trên người cởi ra trải lên trên mặt đất.

Nàng vì bọn họ săn sóc cảm thấy cảm động, nghiêng đầu đối với bọn họ ôn nhu cười, sau đó tại trước mộ bia quỳ xuống, nàng đem bó hoa trong tay nhẹ nhàng đặt xuống.

“Mẹ, đây là hoa mẹ thích nhất, Thu nhi mang tới cho mẹ, thực xin lỗi, cho tới bây giờ mới đến gặp mẹ, mẹ có khỏe không?” Tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp trên bia mộ.

Trên ảnh chụp Tô Lam nhu hòa từ ái cười.

Bia mộ sạch sẽ ko nhiễm trần thế, nhìn ra được là có người định kỳ lau chùi.

“Tiểu Mạc Tiểu Nhưng, đến đây chào bà ngoại.” Nàng quay đầu khẽ gọi hai người con trai.

“Dạ.” Phượng Sở Nhưng cùng Phượng Sở Mạc nhu thuận ở bên trái nàng quỳ xuống.

“Mẹ, đây là hai đứa cháu ngoại của mẹ.”

“Bà ngoại, con là Tiểu Mạc.”

“Bà ngoại, con là Tiểu Nhưng, năm nay bốn tuổi , Tiểu Nhưng là con trai sẽ hảo hảo bảo vệ mẹ.”

Phượng Sở Nhưng nghiêm trang nói, thanh âm trẻ thơ vang vọng.

Nghe vậy, Tô Mộ Thu trìu mến sờ sờ đầu nó, ôn nhu cười.

Phượng Dạ Hoàng cùng Phượng Dạ Diễm cũng tại bên cạnh nàng quỳ xuống, người phía trước đem nàng ôm vào ngực,“Mẹ, người yên tâm đem Thu nhi giao cho chúng con, chúng con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt.”

Nàng ngửa đầu nhìn hắn cùng Phượng Dạ Diễm, trong nội tâm vô cùng hạnh phúc.

Thế gian nhiều ít phụ nữ hy vọng một ngày kia bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, chỉ vì thế hao hết tâm tư dùng hết thủ đoạn, mà nàng, chỉ cầu yên tĩnh đơn giản sống hết một đời, ông trời lại làm cho nàng gặp gỡ hai người đàn ông bất phàm, nhất định cả đời vinh hoa phú quý cùng ngàn vạn sủng ái. Nàng có tài đức gì làm cho ông trời yêu thương nàng như thế?

“Chúng ta trở về đi!”

Nàng nhẹ nói.

“Ân.” Phượng Dạ Hoàng gật đầu, đem nàng nâng dậy .

Hai người đàn ông đi bên cạnh nàng, hai người con trai dẫn đầu đi ở đằng trước thỉnh thoảng quay đầu vẫy tay, cười rạng rỡ gọi,“Mẹ, mau nhanh lên một chút a!”

Tô Mộ Thu vẻ mặt nhu hòa cười,“Đừng chạy quá nhanh, coi chừng ngã.”

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua ngôi mộ, không tự giác nắm chặt tay hai người bên cạnh.

Mẹ, Thu nhi sẽ rất hạnh phúc, nhất định hạnh phúc, nhất định như vậy ——–

Bình luận

Để lại bình luận