Chương 131

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 131

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngoại Truyện
Đôi mắt Lục Hiểu Dư bất giác đỏ ửng lên. Cô lúc này mới thực sự cảm nhận được phụ nữ khi mang thai quả thật rất dễ dàng thay đổi cảm xúc. Cô khẽ cười, giọng có chút nghẹn ngào: “Sến sẩm quá đi…”
“Anh cũng thấy mình sến thật.” Hắn đáp lại, giọng điệu có chút ngượng ngùng.
Hai người không ai nói thêm với ai câu nào nữa, chỉ cùng nhau bật cười thành tiếng. Ừ thì, hạnh phúc hiện tại của cô cũng chỉ đơn giản có vậy thôi, được cùng người đàn ông mình yêu thương tán gẫu vài câu chuyện phiếm qua ngày.
Tống Ngụy lái chiếc xe rẽ bánh vào khuôn viên biệt phủ xa hoa của nhà họ Tống, căn nhà mà sắp tới đây hắn và cô sẽ cùng nhau tổ chức lễ đường trọng đại. Ngày cưới đã được cô ấn định vào tháng 5 năm sau, cũng đồng nghĩa với việc thai kỳ của cô lúc đó đã ở tháng thứ sáu. Mong rằng cô gái nhỏ của hắn khi đó vẫn ổn định sức khỏe để có thể trở thành cô dâu xinh đẹp nhất trong ngày vui của hai người.
Ông bà Tống vừa nhìn thấy bóng dáng con dâu quý hóa của mình, gương mặt liền hớn hở ra chào đón nồng nhiệt.
“Nhóc con của mẹ tới rồi à? Ây da, đi đứng phải cẩn thận một chút chứ…”
Lục Hiểu Dư khẽ cười đáp lại: “Thai nhi chỉ mới được 6 tuần tuổi thôi ạ, không sao đâu mẹ. Mẹ đừng quá lo lắng như vậy!”
Ông Tống đứng ngay bên cạnh vợ mình, nhàn nhạt lên tiếng hỏi: “Nghe nói hai đứa vừa mới đến bệnh viện khám xong rồi mới đến đây à? Đi khám thai sao?”
“Dạ vâng ạ.” Cô gật đầu xác nhận, rồi tiện thể lấy từ trong túi xách ra tấm hình siêu âm vừa chụp lúc nãy: “Đây là hình chụp lúc siêu âm ạ. Ừm… cái chấm nhỏ nhỏ này chính là Tiểu Bảo nhà mình đó ạ.”
Người đàn ông cầm lấy tấm hình đen trắng trên tay mà ý cười hạnh phúc ngập tràn trong ánh mắt. Dù rằng ông đã từng trải qua cái cảm giác thiêng liêng này trước đây rồi, nhưng khi nhìn vào tấm ảnh nhỏ bé này, trong lòng ông vẫn không khỏi dâng lên niềm xúc động khó tả. Đứa cháu nội đầu tiên của ông…
Tống phu nhân thấy chồng mình đang rưng rưng nước mắt, bà cũng chẳng buồn bận tâm làm gì. Bà nhanh chóng kéo tay con dâu vào trong phòng bếp: “Cứ mặc kệ ông ấy đi con, người đàn ông mà cả đời này tưởng chừng như bản thân mình sẽ không bao giờ có nổi đứa cháu nội nào, nay ước nguyện bao năm đã thành hiện thực, không thể nào tránh khỏi được sự xúc động đâu. Đến cả mẹ đây cũng còn cảm thấy khó tin nữa là, không thể ngờ được rằng bản thân mình mới đó mà đã được lên chức bà nội rồi.”
Đôi mày kiếm của hắn khẽ đanh lại, trên gương mặt lộ rõ vẻ không hài lòng: “Mẹ có cần thiết phải phỉ báng con trai mình như vậy không? Mẹ nghĩ rằng con không cưới được vợ hay sao? Mẹ mất hết niềm tin vào con đến thế cơ à?”
“Còn phải hỏi nữa sao? Có ai trên cõi đời này sống đến từng tuổi này rồi mà mới chỉ có được một mảnh tình vắt vai duy nhất không hả? Nếu không phải là do đứa trẻ này rộng lòng bác ái, thì đừng nói là có cháu nội bế bồng, khéo léo mẹ bây giờ đến cả con dâu còn chẳng có nữa là. Đúng là kém cỏi mà!” Bà nói, giọng điệu đầy vẻ chê bai.
“…” Cái người phụ nữ miệng lưỡi đầy gai góc này…
Nhận thấy hai mẹ con nhà này sắp sửa có một trận khẩu chiến nảy lửa, Lục Hiểu Dư vội vàng lên tiếng can ngăn: “Con, con đói bụng rồi ạ. Mẹ ơi, chúng ta mau vào trong ăn cơm thôi mẹ…”
Nghe con dâu quý hóa than đói bụng, sắc mặt Tống phu nhân liền biến chuyển tức thì, bà lập tức bật cười vui vẻ: “Phải, phải rồi. Chúng ta mau vào trong ăn cơm thôi, cháu nội yêu quý của mẹ đói bụng rồi.”
Ông Tống cũng thôi không ngắm nhìn tấm ảnh siêu âm nữa, ông cẩn thận nhét nó vào trong túi áo mình. Ông nhàn nhạt nhìn sang đứa con trai quý tử:
“Mẹ con nói sai ở chỗ nào sao? Sớm hơn con đến tận 10 năm, ta đã rước bà ấy về nhà làm vợ rồi. Vậy mà còn dám tự ái khi bị nói là kém cỏi à?”
Tống Ngụy từ đầu đến cuối bữa ăn vẫn giữ nguyên bộ mặt ảm đạm, bất cần đời. Bàn ăn lúc này như thể bị chia ra làm hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Không cần phải nói đến thái độ đối xử, chỉ cần nhìn vào lượng thức ăn có trong bát của mỗi người cũng đủ để hiểu rõ được bối cảnh ai đang thịnh, ai đang suy rồi.
Lục Hiểu Dư nhìn vào bát cơm đầy ắp rau thịt của mình, rồi lại liếc mắt nhìn sang bát cơm trống trơn của hắn, cô muốn dở khóc dở cười. Lần nào đến đây dùng bữa cũng đều bị phân chia rạch ròi như thế này cả. Cô biết là ông bà Tống coi cô như con cái ruột thịt trong nhà, nhưng mà cứ tiếp diễn như thế này mãi thì người đàn ông của cô sẽ ấm ức đến chết mất thôi.
“???” Đồng tử người đàn ông khẽ động đậy, hắn khó hiểu nhìn sang người phụ nữ đang ngồi ngay bên cạnh mình: “Em…”
“Nhiều quá em ăn không hết được, anh ăn giúp em đi.” Cô nói, giọng điệu có chút ngượng ngùng.
Tống Ngụy nhìn phần thức ăn vừa được cô gắp sang bát mình, bạc môi hắn chưng hửng cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý. Hắn ngang nhiên gắp thức ăn bỏ vào miệng mình nhai ngấu nghiến, còn không quên quay sang khiêu khích hai vị phụ huynh đáng kính của mình: “Đúng là đồ ăn do chính tay ông bà Tống gắp có khác, mùi vị thơm ngon gấp đôi bình thường.”
Ông bà Tống: “…”
Tống phu nhân không hề cam tâm chịu thua, bà lại gắp thêm một miếng thức ăn lớn nữa bỏ vào trong bát của cô. Bà còn không quên dặn dò thêm: “Tuyệt đối không được cho thằng nhóc trời đánh đó ăn ké đâu đấy.”
“Nhưng mà mẹ ơi, con thật sự ăn không nổi nữa đâu ạ…” Cô nói, giọng điệu có chút khó xử.
“Vợ con đã ăn không nổi nữa rồi, mẹ còn cố chấp làm gì cơ chứ?” Hắn thản nhiên gắp thức ăn từ trong bát của cô sang bát của mình, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai: “Thứ tình cảm bắc cầu này kể ra cũng không đến nỗi tệ nhỉ. Con tạm bợ nhận lấy tấm lòng này của mẹ cũng không đến nỗi nào đâu.”
“Con!” Bà tức giận đến đỉnh điểm, quay phắt người ra nhìn thẳng vào mặt con dâu mà chỉ điểm: “Con mau đuổi nó ra khỏi đường cho mẹ đi, toàn bộ tài sản đã công chứng cũng đều đứng tên con hết rồi. Bây giờ nó trong người một xu cũng không dính túi đâu, con đuổi nó đi thì cũng không hề chịu thiệt thòi gì cả.”

Bình luận

Để lại bình luận