Chương 131

“Chủ nhiệm nhờ tôi đưa cho anh, tối nay có rảnh cùng đi ăn cơm với tôi không?” Cô nghiêng đầu cười rạng rỡ.

Sau khi nhìn thoáng qua, anh cất phiếu ăn vào túi áo khoác, “Không cần, có bệnh nhân còn chưa ăn cơm, tôi phải nhìn cậu ta ăn xong cơm mới được.”

“Vậy tôi có thể chờ anh, xử lý xong nhớ đến phòng làm việc tìm tôi nha!”

Anh chưa kịp lên tiếng, thì bất ngờ bị một vật gì đó đập vào đầu, nhìn xuống chân phát hiện đó là một câu đố.

Lại ngẩng đầu nhìn cùng người trên giường bốn mắt trừng anh, khuôn mặt tuấn tú dáng vẻ dường như lại muốn khiêu khích anh.

Như đang dỗ dành một đứa trẻ, anh thở dài, bất lực cúi xuống nhặt câu đó trên mặt đất lên, cũng không đáp lời y tá vừa rồi mà bước vào.

Người ở ngoài cửa đang nghĩ muốn theo anh đi vào, ngừng môt chút nhìn thoáng qua thông tin bệnh nhân ở cửa, nhe răng, quay đầu bỏ chạy, người bệnh nhân này có tiếng là không thể trêu vào.

“Sao lại chơi giải câu đố? Ăn cơm trước, ăn xong thì uống thuốc.”

Khương Nghị vẫy vẫy tay với anh, “Cúi xuống.”

Anh đặt câu đố trong tay vào trong đống đồ trên giường, khó hiểu nhìn cậu, “Có chuyện gì vậy?”

Tuy nói như vậy, nhưng vẫn chậm rãi làm theo, cậu vươn tay đột nhiên giữ chặt cổ anh, dùng sức ấn xuống, trong lòng anh cảm thấy không ổn.

Bị lừa rồi.

Tưởng rằng ngay từ đầu đã bị lừa, không nghĩ đến cậu vậy mà dùng bàn tay đó chạm vào phía sau đầu anh, xuyên qua mái tóc ngắn, vuốt ve chỗ có hơi sưng lên.

“Lúc trước đập anh không nhẹ, một túi lớn như vậy, sẽ không đập vỡ đầu anh chứ?”

Anh sững sờ một chút, nâng tay lên cầm cổ tay cậu kéo ra, “Hy vọng tôi tốt một chút được không? Cũng giống tôi làm bác sĩ chữa trị cho cậu, xem có bác sĩ nào dám đến gần cậu không, nói đi, tối nay muốn ăn cái gì?”

“Sao cũng được.” Cậu cúi đầu bộ dáng nghiêm túc giải câu đố, một tay khác lặng lẽ lấy phiếu ăn trong túi áo anh ra, vò nát thành một nắm rồi nhét xuống dưới giường.

“Tối nay ăn khoai tây thì sao?”

“Anh ăn với tôi thì tôi sẽ ăn.”

Anh nhíu mày, “Cái gì? Đứa trẻ ba tuổi cần tôi cho ăn sao?”

Nghe anh nói, cậu đột nhiên cười lạnh một tiếng, ném thứ trong tay xuống, anh chưa kịp phản ứng thì bị cậu túm lấy cổ áo ép cúi đầu xuống.

Chỉ thấy đôi mắt sau cặp kính tròn nheo lại, đầy vẻ khiêu khích, ngón trỏ mảnh khảnh nâng cằm anh lên, hơi nóng đột nhiên phun vào mặt.

“Bác sĩ Lục, anh là đồ cặn bã, nói như vậy cảm giác anh rất thiếu đánh, anh có tin không, ba ngày tới tôi sẽ không cho anh ăn, liền ngay cả uống nước cũng không được.”

Anh cũng không hiểu ý tứ trong đó, nắm lấy cổ tay cậu, trầm giọng nói, “Cậu nên uống thuốc.”

Khương Nghị há miệng, không thốt ra được một ân tiết, môi mỏng hồng nhạt dùng khẩu hình nói với anh một câu.

Anh cố gắng phân biệt đó là gì, môi anh cũng mấp máy theo.

“Ăn cậu được không?”

Đột nhiên, cảm thấy có chút không ổn.

Khi hai đứa trẻ lên cấp 2, cũng đã trưởng thành không ít, năng lực tư duy của tuổi dậy thì, làm chúng thường xuyên chọc Phó Hựu tức giận, tức đến mức lần nào cũng muốn xách dao phay đi dạy dỗ.

Hai đứa luôn vui vẻ không biết mệt nói những lời trái ngược, cố ý chọc tức anh, chọc anh tức đến tận khi đi làm, sau đó lại quấn lấy Khương Hân dẫn chúng ra ngoài chơi.

Hôm nay trong nhà ăn lại ầm ĩ một trận, Khương Hân nửa nằm trên ghế bập bênh trong vườn đọc sách, bên tai nghe được tiếng ồn ào, âm thanh như thế này khi chúng bắt đầu lớn lên, liền chưa từng dừng lại, khóe miệng không khỏi lộ ra ý cười.

Phó Hựu tức giận ném chiếc đĩa xuống đất, đĩa inox quăng cũng không hỏng, anh chỉ vào thằng nhóc láo toét trong miệng nói, “Có giỏi thì vĩnh viễn đừng ăn cơm ba nấu nữa!”

“Không ăn thì không ăn!”

“Được, con giỏi lắm!”

Nói xong, cầm lấy chiếc áo khoác màu đen trên ghế, sải dài chân nổi giận đùng đùng đi vào trong vườn, thay đổi sắc mặt tức giận vừa rồi, hôn một cái lên má Khương Hân.

Bình luận

Để lại bình luận