Chương 132

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 132

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Một bàn tay xuyên qua sợi tóc vuốt ve cái gáy mẫn cảm của cô, tay còn lại thò vào dưới váy của cô, ấn về phía bụng dưới mềm mại của cô, dưới nhiều cú nhéo như vậy, cô gái rên rỉ lên đỉnh. Hắn kỳ thật còn lâu mới xuất tinh được, bất quá vẫn là đem tinh dịch cùng ma lực rót vào trong tử cung nho nhỏ của cô, “Nuốt hết đi nào…”

“Cô không nói cũng không sao.” Bàn tay từ sau gáy vuốt ve khuôn mặt phiếm hồng của cô, cuối cùng cũng trở lại chút nhiệt độ bình thường. Hắn quan sát cô gái của hắn vì khoái cảm mà hai mắt đẫm lệ lưng tròng, lại ôm cô vào trong ngực, vuốt ve tấm lưng run rẩy, “Nhưng trước khi trở lại vực sâu, cô nên nghĩ xem mình muốn nhận phạt như thế nào.”

“Tôi sẽ giữ cô mãi mãi trong vực thẳm, mãi mãi bị nhốt bên cạnh tôi. Cũng sẽ không cho cô có cơ hội chạy trốn, không cho cô có cơ hội quan tâm đến giáo hội, thế giới , hoặc bị tử thần cướp đi… Giống như hôm nay.”

“Tôi sẽ không trở về.”

Thân thể rung động của cô gái ở dưới lòng bàn tay hắn dần dần bình ổn lại, hắn đột nhiên nghe được thanh âm trầm thấp, rõ ràng của cô.

Cảm giác bất an bị sự ấm áp nhiệt tình làm dịu đi phút chốc lại ập tới, hắn dừng lại một chút, sau đó mạnh mẽ cầm lấy đầu vai cô, để cô nhìn mình, “Cô nói cái gì?”

“Tôi… sẽ không trở lại vực sâu nữa.”

Cô nhìn thẳng ác ma, khóe mắt cùng gò má vẫn hiện vết tích ứng đỏ sau cao trào, nhưng ánh mắt cô lại thản nhiên và quyết triệt lạ kì. Vẻ mặt kia làm cho ác ma hoảng hốt một chút, khi nào? Hình như hắn đã từng gặp vẻ mặt này ở đâu đó trước đây.

Nhưng không đợi hắn nghĩ rõ ràng, Diệp Tắc Ni liền bình tĩnh nở nụ cười, sau đó cầm bàn tay của hắn, dán lên ngực mình.

“Anh có cảm nhận được, trong cơ thể tôi còn bao nhiêu ma lực không?” “……”

Lúc kiểm tra ma lực trong người cô, hắn phát hiện trong thân thể cô đã không còn bất kì ma lực để duy trì mạng sống, ác ma rốt cục cũng nhớ ra.

Đó là khi ấy, tại vực thẳm, cô đột nhiên trỗi dậy giáng cho hắn một đòn nguy hiểm đến tính mạng, hắn đã từng nhìn thấy qua ánh mắt này.

Ánh mắt cô nhìn về phía bản thân mình lần cuối.

……………………

“Giáo hội đã hoàn toàn bị tha hóa, một mình tôi cho dù cố gắng hơn nữa cũng không thay đổi được gì. Là thánh nữ trên danh nghĩa, tôi ngoại trừ dùng thuật pháp để cứu trợ thảm hoa ra, thì không có bất kỳ vai trò nào nữa…… Ngay cả quyền nghị sự cũng không có. Mà những người có quyền nghị sự, đưa ra quyết định cũng không phải vì để bảo vệ những người yếu thế.”

“Mặc kệ tôi có bao nhiêu tài năng, tôi có thể học được bao nhiêu ma pháp mà người khác không thể học được, thế giới này cũng sẽ không có bất kỳ sự thay đổi nào. Điều lớn lao nhất mà tôi có thể làm chính là tiêu trừ tai ương thảm họa ở khu vực này, và kéo theo những kẻ thối nát đó xuống địa ngục mà thôi…”

“Anh phá hủy ma pháp trận rồi sao? May mà một khi bắt đầu phát động thì thuật ấy không thể đảo ngược. Anh còn giết hết bọn người của giáo hội sao?… Vậy càng tốt, nếu xử lý bọn họ thì tiết kiệm thời gian, thuật pháp tiêu trừ tai ương có thể phát động nhanh hơn một chút.”

“Cái giá của thuật pháp đó là phá hủy toàn bộ mạch ma lực của người hiến tế, đối với loại pháp sư như chúng ta mà nói, mạch ma lực bị phá hủy kết quả chính là cái chết… Thời gian chỉ là vấn đề sớm muộn”

“Chỉ là, tôi không biết anh sống lâu như vậy cảm thấy thế giới này có cái gì thú vị, tôi đã sớm…”

“Tôi cũng không biết vì sao chỉ có thuật khế ước của anh trong tôi không bị phá hủy mà vẫn tồn tại…có lẽ là do ma lực của anh mạnh hơn…”

“Không còn gì để nói nữa… Chỉ có vậy thôi…”

Đây là loại cảm giác gì vậy.

Ác má không biết hắn cảm thấy thế nào vào lúc này. Hắn nhìn cô gái trong vòng tay, đôi môi dần dần khép lại, khuôn mặt xinh đẹp trẻ con cùng đôi môi mờ nhạt, đột nhiên cảm thấy cô giống như không lớn lên là bao. Ba năm, không… gần bốn năm trước, hắn ở trong vực sâu nhặt được cô, lúc ấy hay hiện tại đều giống nhau, giống váy trắng dính máu, giống đến cả hơi thở suy yếu.

Bình luận

Để lại bình luận