Chương 132

“Vợ ơi, tôi đi công tác, hết giờ bảo vệ hội triển lãm tôi sẽ về.”

Cô đọc sách mê mẩn, ừ một tiếng liền không để ý tới anh nữa.

Phó Hựu khó chịu, “Vợ, em đang đọc gì đấy, nhìn tôi một chút được không?”

‘ Bộp ’ một tiếng khép sách lại, chìa bìa cuốn sách ra cho anh em.

Mặt trên viết một hàng chữ to.

《 Bạn là một bệnh nhân tâm thần 》

“…”

Sau khi thành công chọc Phó Hựu tức giận bỏ đi, hai đứa tiểu quỷ kia chạy tới, “Mẹ ơi! Hôm nay dẫn bọn con đến trung tâm thương mại được không? Tuần sau đến đại hội thể thao rồi, bọn con muốn mua quần áo.”

Phó Hân Hân thân mật ôm lấy cánh tay cô, hôn lên má cô một cái.

Cô cười dịu dàng, bất giác nheo mắt lại, năm tháng trôi qua không để lại quá nhiều dấu vết trên mặt cô, nơi khóe mắt chỉ có nếp nhăn mờ mờ, vẫn không át nổi gương mặt xinh đẹp đến khiến người ta nghẹt thở của cô.

“Được rồi, đi lấy thẻ của ba các con lại đây.”

Hai đứa cùng hô to đáp ứng, hưng phấn chạy tới phòng khách kéo ngăn kéo, rút ra mấy tấm thẻ ngân hàng, nhảy nhót đuổi theo người ở cửa, một đứa kéo lấy cánh tay cô.

Cậu bé mới lên lớp 8, đã rất cao, chiều cao của Phó Giang Giang đã sớm vượt cả cô, vóc dáng tư thế tựa như Phó Hựu đứng bên cạnh cô vậy, cao đến khiến người ta cảm thấy khó tin.

Cô quay đầu đánh giá, nhớ rõ lúc trước còn chưa cao như vậy, gần đây càng nhanh cao hơn.

Phó Giang Giang kề sát mặt cô nhe răng cười, cậu bé khí chất như ánh mặt trời nói, “Mẹ, có phải cảm thấy con trai của mẹ lại đẹp trai hơn không?”

Cô còn chưa mở miệng, Phó Hân Hân đã cáo trạng, “Mẹ, mẹ đừng bị vẻ ngoài của anh ấy mê hoặc, đám nữ sinh trong lớp con mỗi ngày đều vây quanh anh ấy, anh ấy là một tên tra nam, lúc trước con còn nghe nói anh ấy yêu đương với một nữ sinh lớp 8 đó!”

“Em, em đừng có nói bậy! Đó chỉ là lời đồn, ai yêu đương với ai chứ, anh không có hứng thú với những đứa lùn!”

Cậu không ngừng đưa mắt về phía Khương Hân, nhìn ra tâm tư nhỏ của cậu, cô chỉ nhẹ giọng nói, “Mẹ không phản đối hai con yêu sớm, chỉ cần đừng giống ba con là được.”

“Xì, con mới không muốn bộ dáng của ông già đó đâu.”

Bị một câu này chọc cười, tính tình tranh cãi vẫn là không sửa.

Đến trung tâm thương mại, bọn nhỏ đi phía trước, Khương Hân đi theo phía sau. Mùa hè nóng nực, bên ngoài cô mặc một chiếc áo khoác gió màu be, phối với chiếc váy dài màu trắng trông cực kỳ dịu dàng, thần sắc lạnh nhạt nhìn quanh trung tâm thương mại, trên khuôn mặt bình thản nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.

Hai đứa bé thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, sợ làm lạc mất cô, trong trí nhớ của chúng, cô luôn dịu dàng như vậy, chưa bao giờ thấy cô tức giận, có khi nhiều lắm là cãi nhau với Phó Hựu vài câu, nhưng rất nhanh cũng hết giận.

Phó Giang Giang đứng tại chỗ chờ cô, khóe miệng vừa rồi cong lên cũng chậm rãi hạ xuống, đột nhiên cảm thấy cô rất đáng thương.

Ông già kia là người cường thế như vậy, sao có thể theo đuổi được mẹ, xem TV nhiều, cậu không khỏi nghĩ đến kiều đoạn con gái nhà lành bị ép gả, cảm giác mẹ cậu chính là cô gái nhà lành trang nhã không quan tâm mọi thứ trên đời kia.

Bị một tên thổ phỉ chà đạp.

“Mẹ!”

Cậu hô lên một tiếng, Khương Hân thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cậu, khóe miệng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Trong lòng càng cảm thấy ông già kia đáng chết, vì thế hai người cộng lại, hôm nay quẹt sạch mấy tấm thẻ ngân hàng này của ổng.

Nói liền làm, mười mấy năm ăn cơm, cũng không phải ăn cơm trắng, thấy thích liền mua, vừa ồn ào mua cho em gái, lại muốn mua cho mình, còn vừa nói phải cho mua cậu.

Khương Hân không ngăn được, dù sao tốn cũng không phải tiền của cô, không đau lòng, dứt khoát chậm rãi đi dạo.

Không quá một giờ, Phó Hựu gọi điện thoại tới. Gọi cho Phó Giang Giang.

Bình luận

Để lại bình luận