Chương 132

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 132

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vật kia đã chịu không nổi mà cứng lên, Lam Đà giữ chặt mái tóc ngắn của cô, cố gắng giữ vững tia lý trí cuối cùng còn sót lại.

“Lên đây! Nhả nó ra.”

Cô tưởng bản thân mình làm không tốt, vội ngẩng đầu ánh mắt ngập nước nhìn hắn.

Trong miệng còn ngậm đồ vật, nên nói chuyện có phần không rõ “Tôi sẽ cố hết sức làm chủ nhân hài lòng, giúp chủ nhân liếm tới bắn ra, muốn ăn dương vật lớn của chủ nhân mà, muốn ăn.”

Quỳ gối tại chỗ, cặp vú trước ngực rũ xuống, theo động tác của cô mà nhảy loạn, cọ ở trên đùi hắn, cảm nhận được đầu vú cứng rắn cọ xát qua, đầu lưỡi đảo quanh mã mặt trên quy đầu.

“Shhhh…….”

Tay hắn dần buông tóc cô ra, chống nửa người ngồi dậy, bấu chặt chăn nhịn xuống cảm giác dao động.

Bộ dáng đã động tình, Vân Tô Tô cố gắng mở miệng thật rộng, ngậm lấy dương vật, dùng mắt thường có thể thấy được cây gậy ngày càng phồng to, nhìn gân xanh dày đặc trên đó, quấn quanh từng vòng trên dương vật lớn màu nâu, đầu lưỡi cô men theo đường vân không ngừng liếm.

Đã khẩu giao qua nhiều lần, thậm chí cô còn biết nơi nào mẫn cảm nhất trên người hắn, còn cố ý liếm lên trên.

Lam Đà nhắm mắt lại, toàn bộ lực chú ý gần như đều dồn hết xuống dưới thân, cái miệng nhỏ mang đến cảm giác thoải mái ấm áp, đầu lưỡi mềm mại, cổ họng lại rất biết kẹp, hắn nhịn không được muốn đem toàn bộ đồ vật đều nhét hết vào trong cổ họng cô.

“Rốt cuộc em định làm gì đây!”

Cố tình câu dẫn hắn, cũng may tính tình hắn còn tốt đấy, nếu không đã thao nát cái miệng cô rồi.

“Ô ăn cây gậy, muốn ăn cây gậy, dương vật lớn của chủ nhân ăn ngon nhất.”

“Tôi muốn nghe lời thật lòng từ em!”

Lam Đà siết chặt tóc cô, kéo giật ra sau, sức lực lần này vô cùng lớn, tóc cũng bị hắn kéo rụng mấy sợi, Vân Tô Tô toàn bộ đầu đều ngã ra sau, ánh mắt nhìn thẳng hắn.

Nước mắt bỗng nhiên chảy ra.

“hu, tôi muốn chủ nhân đối tốt…..Tốt với tôi một chút, tôi sợ, tôi rất sợ, giống Trịnh Nghị chủ nhân vậy……..Với tôi, đừng lừa gạt tôi, đừng đánh tôi, muốn tôi làm gì cũng đều được.”

Làm cẩu cũng được, mỗi ngày giúp bọn họ khẩu giao cũng không sao, luân gian cũng vậy, đừng đánh cô là được, thật sự rất đau.

Cô thè đầu lưỡi thật dài ra, bày ra nét mặt quyến rũ nhất “Chủ nhân, muốn ăn, cầu xin chủ nhân ban dương vật lớn cho, muốn ăn tinh dịch, ban nước tiểu cho chó cái uống đi mà.”

Lam Đà chợt cười nhếch môi, khuôn mặt vẫn luôn nhã nhặn, lúc này trở nên thật lạnh lẽo âm trầm, bàn tay vỗ nhẹ lên mặt cô.

“Nhìn bộ dáng này của em, quả thực là thiếu thao, ai mà chịu nổi không đánh em? Hệt con điếm, CMN nhìn là muốn tra tấn, còn dám bày ra vẻ mặt này, sẽ bị người ta chơi chết đấy, biết không!”

Hắn bóp mặt cô, từng chữ như rít ra từ kẽ răng.

Đã hai ngày trôi qua thân thể cô không có bị bọn họ động vào, trước đó vết thương do bị Trịnh Nghị chơi bạo cũng đã đỡ hơn rất nhiều, cô đã bỏ lỡ quá nhiều tiết học, dù vậy, Vân Tô Tô cũng không dám đi hỏi những vị giảng viên đó, chỉ có thể tự mình tìm tòi đọc sách bổ sung kiến thức còn thiếu.

Tiết học vừa mới kết thúc, bạn học phía trước đưa tới một quyển sách.

“Mấy hôm trước bạn không có đi học, mình có giữ lại cho bạn này.”

Cô vội vàng nói tiếng cảm ơn rồi nhận lấy, người kia cảm thấy cô cũng quá khách khí liền cười xua tay bảo không có việc gì.

Trở lại căn hộ chung cư, mấy người bọn họ đột nhiên nổi lòng tốt muốn phụ đạo cho cô, cũng chỉ có bốn người, từ hôm qua đã bắt đầu không thấy bóng dáng Trịnh Nghị.

Vân Tô Tô lấy quyển sách mới tinh còn chưa có xem ra, Quý Đỗ cầm lấy lật vài trang, bất chợt từ bên trong rơi ra một thứ.

Một tấm thiệp màu trắng.

“Cái gì đây?”

Hắn để gần nhìn thử, mặt trên viết một hàng chữ dài, Quý Đỗ đọc thầm trong miệng.

“Vân Tô Tô, mình rất thích cậu, hy vọng cậu đừng từ chối mình.”

“Ồ? Tiểu Vân Nhị nhận được thư tình nha.” Hứa Tân nhướng mày, tươi cười nhưng lại chẳng mang theo chút ý cười nào cả.

Nét mặt Quý Đỗ cũng dần trầm xuống, ném tấm thiệp lên bàn, làm nó rơi tới trước mặt cô.

Vân Tô Tô vội lắc đầu “Tôi không biết.”

“Không biết nó xuất hiện trong sách của em sao!”

“Tôi, quyển sách này, là hôm nay có người đưa nó cho tôi.”

“Người ta thẳng thắn tỏ tình vậy mà em cũng dám nhận, chà, quả là không xem chúng tôi ra gì.”

Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, nét mặt cũng biểu lộ muôn phần yếu đuối, sợ bọn họ lại đánh mình, nước mắt bất giác tràn ra khóe mi.

“Tôi thực sự không biết………..Thực sự không biết bên trong có cái gì.”

“Hiện tại đã thấy nó chưa!”

“Thấy……”

“Còn dám xem!”

Tiếng quát thình lình vang lên, cô vội cúi đầu nắm chặt tà váy mình, tay nhỏ siết tới trắng bệch.

“Thực…….Thực xin lỗi.”

Sắc mặt Quý Đỗ như chìm vào đáy cốc, có thể nghe rõ tiếng khớp xương trên mu bàn tay nắm chặt “Cởi sạch quần áo ra cho tôi.”

Vân Tô Tô hớt hãi kéo khóa chiếc váy đang mặc trên người, bên trong cô không có mặc cái gì hết, cơ thể cứ thế trần truồng quỳ gối bên cạnh bàn trà.

“Gấp tới độ không chờ nổi muốn bọn này thao em phải không? Đã bắt em quỳ chưa!”

Cô không biết nên làm sao mới phải, hành động như vậy hoàn toàn là theo bản năng, cứ thế bất động tại chỗ, lặng yên cúi đầu.

Hứa Tân ngồi trên tấm thảm cánh tay chống ra sau người “Giận dữ như vậy làm gì, Tiểu Vân Nhi không phải đã nói là không biết rồi sao?”

“Lỡ như cô ấy biết rồi thì sao! Người ta không chừng còn đang suy nghĩ cách rời khỏi chúng ta, có khi lúc nhìn thấy cái này còn vui vẻ lắm đấy, có phải em đang nghĩ rốt cuộc cũng tìm được người có thể giúp mình rồi đúng không?”

“Không có, tôi không có!” Cô gấp gáp giải thích nước mặt không khỏi tuôn rơi “Tôi thật sự không có mà.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận