Chương 132

Nhàn đến không có việc gì làm nên tản bộ tiêu thực, bất tri bất giác đi tới bờ biển ngắm cảnh , ban đêm gió biển rất lớn, đặc biệt là qua mùa hạ, thường thường có gió mát thổi nhè nhẹ chui vào trong quần áo .

“Đổi nới khác đi,hứng gió lâu sẽ cảm mạo.”

Liễu Dục đem áo khoác màu đen trên người cởi ra, khoác lên trên người cô , áo khoác to rộng vừa lúc có thể che đậy đến cái mông, thực ấm áp còn có mùi hương của hắn.

Nhắm mắt lại còn ngửi thấy mùi của bột giặt quần áo , thân mình đột nhiên bị bế lên không, cô khiếp sợ, bắt lấy quần áo trước ngực hắn , mới phát hiện hắn bên trong chỉ mặc một cái áo ngắn tay màu trắng .

“Anh không lạnh sao?”

“Anh là đàn ông, không lạnh.”

Hắn đi về phía trước, cách xa bờ biển , Vệ Duy Nhất cảm thấy hắn đã thay đổi rất nhiều, nằm ở trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, nhìn đến sườn mặt góc cạnh rõ ràng , hàm dưới lãnh ngạnh phá lệ đẹp, mũi cũng vô cùng cao thẳng, hầu kết nhô ra, lông mi vừa dài vừa dày.

Bỗng nhiên nghĩ đến, mẹ hắn lớn lên hẳn là thật xinh đẹp, cũng chưa từng nghe hắn nhắc qua.

“Liễu……”

“Vệ Duy Nhất, anh giống như còn chưa hỏi em.”

“Cái gì?”

Thanh âm hắn phá lệ nghiêm túc, dừng bước chân, cúi đầu nghiêm túc nhìn cô, “Có nguyện ý làm bạn gái anh hay không, chờ hai năm sau, cùng anh kết hôn, làm lão bà của anh.”

Hắn mới hai mươi a, đã chờ không kịp muốn cùng cô kết hôn.

Vệ Duy Nhất nhìn hắn cười, “Người khác đều tiến hành từng bước một, sao anh lại trực tiếp cầu hôn em luôn vậy?”

“Em liền nói, có nguyện ý hay không!” Ngữ khí nghiêm túc , trái tim nhảy thật nhanh, hô hấp như ngừng lại.

Thấy cô lại chậm chạp không chịu nói chuyện, cảm xúc Liễu Dục có chút biến hóa.

“Em nếu là dám nói không muốn ——”

Cổ đột nhiên bị ôm lấy, nghênh đón một cái hôn môi từ côi, lấp kín cái miệng sắp rống ra lời uy hiếp của hắn.

Sau khi kinh ngạc qua đi, hưởng thụ nhắm mà mắt lại, mở miệng, tiếp nhận hôn môi triền miên do cô chủ động .

Hắn đưa lưng về phía gió biển cuồng liệt , đem thân mình nhỏ xinh của cô khóa lại trong vòng ôm ấm áp, cúi đầu đón ý hùa theo đưa ra đầu lưỡi giao triền, bên tai trừ bỏ tiếng lá cây bị thổi run động, còn có tiếng nước miệng giao triền vang lên.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động, chịu chủ động hôn môi, ôm chặt cổ hắn,ôn nhu hôn, thật ngọt, làm người lưu luyến.

Lưu luyến không rời đến khi cô không thở nổi mới thả môi cùng lưỡi cô ra, nước miếng liền thành một sợi chỉ bạc sau đó dần dần đứt đoạn, đôi môi hồng phấn bị hôn đến đỏ lên ướt át .

“Lần sau quỳ một gối xuống đất lại nói với em lời này, em nhất định nguyện ý.”

Trái tim trong phút chốc như có pháo hoa nở rộ, hắn muốn cười ra thật lớn nhưng biểu tình lại sửng sốt, gắt gao đem cô ôm chặt, tiếng tim đập thùng thùng rung động, cô cũng nghe đến rõ ràng.

“Anh rất vui vẻ, anh rất vui vẻ! Duy Nhất anh rất yêu em a, đừng rời khỏi anh, anh thật sự rất thích em, thật yêu em!”
“Vâng Vâng đã biết, anh đã nói rất nhiều lần, lỗ tai đều nghe sắp mọc kén rồi ”

“Anh mặc kệ anh mặc kệ, anh hật sự rất yêu em, đừng rời khỏi anh, em đừng rời đi anh, muốn vẫn luôn yêu anh.”

Cô cười vỗ vỗ lưng hắn , đôi mắt cũng mị lên.

“Đã biết, ngốc tử.”

Vẫn như cũ thao thao bất diệt nói yêu cô, cho dù là đem cô ôm chặt đến hít thở không thông cô cũng im lặng mỉm cười nhìn hắn, chỉ cần cô vô điều kiện thiên vị, thì tình yêu cố chấp của hắn, so với gió biển cuồng vọng còn muốn mãnh liệt hơn.

—————————— chính văn kết thúc phân cách tuyến

Bình luận

Để lại bình luận