Chương 132

Tinh hoàn đụng lên cửa mình, làm giữa đùi nàng đỏ ửng một mảnh.
Tinh dịch trộn lẫn nước dâm chảy ra theo sự cắm rút của gậy thịt, xen lẫn vô số bọt trắng nhỏ vụn vẩy ra tung tóe. Mị thịt đỏ tươi bị chơi đến độ hết kéo ra lại bị đẩy vào.
“Thẩm Giai… a…”
Đỗ Yểu Yểu túm tấm thẩm kêu la, âm thanh lanh lảnh đã trở nên khàn khàn.
“Cục cưng nhịn một chút, đừng lúc nào cũng lên đỉnh, để ta bắn mấy lần đã.”
Thẩm Giai nâng eo nàng rồi đưa đẩy dưới háng, cơ thể nàng yếu ớt, bị đâm mấy chục hay trăm cái đã co rụt tiết ra. Hắn đành phải cho nàng thời gian hòa hoãn, nên không thể tận hứng vui sướng.
“Đồ khốn… Ta sắp chết rồi…”
Đỗ Yểu Yểu sướng đến mức lỗ nhỏ tê dại, nàng giống như một chú cá mắc cạn. Nhưng để hắn va chạm một hồi là lại nhảy lên phun ra một lượng nước lớn.
Nam nhân cấm dục thật đáng sợ!
Ngoài lần đầu bắn cho nàng ra, lúc sau gậy thịt vẫn cứng cắm suốt trong huyệt, dường như hoa tâm đã sưng tấy.
“Yểu Yểu, ta không đi ra, nàng siết… siết ta…” Hắn còn không biết xấu hổ mà đưa ra yêu cầu.
Đỗ Yểu Yểu mệt gần chết, ngay cả một ngón tay cũng không muốn động đậy, nũng nịu nói: “A, đừng cắm nữa… giữ được rừng xanh… thì sợ gì thiếu củi đốt… Chàng muốn chơi chết ta có phải không hu hu…”
Giọng nàng yếu ớt như thể mèo kêu, không đáng sợ chút nào.
“Thê tử, ta chỉ làm lần này nữa thôi.” Thẩm Giai van xin, bóp mạnh hạt đậu của nàng. Mỗi lần véo một chút là hoa tâm lại co rụt lại, đợi đến khi nàng siết chặt nhất hắn sẽ thọc rút thật mạnh.
“A, a, a…” Đỗ Yểu Yểu run lẩy bẩy, trợn tròn mắt, khóe miệng chảy ra một sợi nước miếng trong suốt.
“A a a……” Đỗ yểu yểu run như run rẩy, viên mắt trợn to, khóe miệng chảy xuống một sợi trong suốt nước miếng.
Bụng sắp bị nứt vỡ, ánh sáng trắng vô tận bao phủ lấy nàng, trong đầu từng chùm pháo hoa nở rộ.
Cơ thể không thừa nhận nổi, hai mắt nàng tối sầm ngất xỉu.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa thì đã nằm trong một ngôi nhà gỗ với cách bày trí đơn sơ cùng giường nệm sạch sẽ.
Đỗ Yểu Yểu liếc nhìn xung quanh một vòng, không thấy Thẩm Giai đâu, nàng xuống giường đi tìm.
Hắn mặc một chiếc váy trắng tinh rộng rãi cho nàng, bên trong trống không, bụng nhỏ phồng lên. Không biết bên trong huyệt bị hắn nhét thứ gì mà đi đường khó chịu.
Chân cũng mềm nhũn.
Ngoài cửa có tiếng xẻng xào rau, Đỗ Yểu Yểu tự lên khung cửa, nghiêng đầu nhìn qua đó.
Một gian bếp nho nhỏ đang mở cửa, củi trong lò đang cháy lép bép, Thẩm Giai cầm xẻng xào rau trong chảo.
Sắc trời đã gần tối, ráng chiều màu cam phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt lên xung quanh hắn.
Đỗ Yểu Yểu phì cười thành tiếng, thật huyền huyễn, hóa ra Thẩm Giai còn biết nấu nướng cơ đấy?
Nàng vui vẻ gọi hắn: “Thẩm đại nhân, không phải quân tử tránh xa bếp núc à?”
Thẩm Giai nhìn lại theo tiếng động, Đỗ Yểu Yểu mặc trang phục trắng, mái tóc đen nhánh, vì vừa mới tỉnh ngủ, gò má hồng hồng, kiều diễm như mật đào. Mặt mày không giấu nổi sự quyến rũ, yêu mị.
Hắn mỉm cười: “Hôm nay phu nhân vất vả rồi, vi phu nên xuống bếp để bù đắp.”
Nhắc tới chuyện mây mưa trên thuyền vào sáng nay, Đỗ Yểu Yểu không khỏi trợn mắt khinh thường hắn: “Làm nhanh lên, ta đói sắp chết rồi.”
“Còn một món canh nữa, nàng ăn hai miếng điểm tâm lót dạ đi.” Thầm Giai lanh lẹ múc rau xanh ra, đổ thêm nước vào chảo rồi cho cá vào nấu canh.
Đỗ Yểu Yểu còn chưa ăn hết một miếng điểm tâm thì Thầm Giai đã bưng đồ ăn lên bàn, nõn rau xào, tôm bóc vỏ, thịt gà kho tàu, canh cá trích nấu củ cải.
Chay mặn kết hợp, hương vị mỹ miều.
Đỗ Yểu Yểu hít hà cánh mũi, nuốt nước miếng có chút không dám tin: “Thẩm Giai, sao chàng biết nấu cơm thế?”
Một vị quyền thần tàn nhẫn độc ác, thế mà khía cạnh khác lại là một nam nhân hiền huệ, chu đáo của gia đình, sự tương phản này cũng quá đỗi đáng yêu đi.
“Thuở thiếu thời, ta từng làm công trong bếp của tửu lầu.” Thẩm Giai đưa đũa cho nàng: “Nếm thử xem.”
Đỗ Yểu Yểu gắp một miếng thịt gà, mỡ mà không ngấy, hương thơm vương vấn giữa môi lưỡi, nàng nhanh chóng nếm thử từng món.
Nàng mừng rỡ cầm tay hắn hôn một cái: “Phu quân, chàng có biết chàng nấu ăn ngon lắm không?”
Thẩm Giai nhướng mày: “Trước đây ta chưa từng làm cho ai ăn bao giờ, ngay cả ta cũng rất ít ăn, hôm nay là để khao phu nhân.”
Đỗ Yểu Yểu hài lòng uống một muỗng canh cá: “Về sau giao chuyện ăn uống của ta cho chàng đấy.”
Đứa con của ông trời tùy tiện làm một chút cũng đã có được tay nghề của đầu bếp.
Thẩm Giai quan sát Đỗ Yểu Yểu từ trên xuống dưới, nhìn bụng nàng chằm chằm rồi thong thả nói: “Phải xem biểu hiện của phu nhân đã.”
“Sao phải xem biểu hiện?” Đỗ Yểu Yểu ăn uống no nê treo trên người Thẩm Giai.
Hắn đỡ eo nàng, ôm lấy: “Đi thôi, ta đưa nàng đi rèn luyện.”
Đỗ Yểu Yểu bày ra vẻ mặt muốn khóc: “Lại chơi nữa sẽ nát huyệt đấy.”
Thẩm Giai không khỏi bật cười: “Ta thích chơi nát huyệt đấy.”
Đỗ Yểu Yểu: “…”
Chữ Trung Quốc uyên bác tinh thâm, người xưa nói chẳng sai bao giờ.
Tốt xấu gì Thẩm Giai vẫn còn có tình người, đưa nàng tới suối nước nóng sau núi.
“Sao chàng lại nghĩ tới đưa ta tới đây thế?”
“Đây là nơi trước kia ta đọc sách từng ở, sau lại làm quan, bảo quản sự Ngô Hưng ở đây chăm lo giúp ta.”
Đỗ Yểu Yểu nhìn rừng núi xanh biếc xung quanh, đánh giá có lẽ đây là vùng hoang vu hẻo lánh, nàng kéo hắn xuống nước rồi cười nói: “Chàng một lòng đọc sách Thánh hiền không màng thế sự nhỉ, học bá Thẩm.”
“Không đọc sách thì sao có thể cưới được thê tử xinh đẹp, yêu kiều đây?” Thẩm Giai bóp má nàng, khó hiểu hỏi: “Học bá là gì thế?”
“Ý lớn khái là Trạng Nguyên ca ca đó.” Đỗ Yểu Yểu tranh thủ tâng bốc hắn.
“Gọi thêm lần nữa đi.” Thẩm Giai đè nàng tựa lên một hòn đá ở trong nước.
“Trang Nguyên?” Nàng giả bộ không hiểu.
“Gọi tiếp.”
“Trạng Nguyên ca ca?”
“Gọi tiếp.” Hắn vỗ lên mông nàng.
“Ca ca…”
“Ừ.” Thẩm Giai thò tay vào giữa hai chân nàng: “Nàng gọi làm ta cứng rồi.”
Đỗ Yểu Yểu: “…”
“Chàng nhét gì vào bên trong ta thế?” Nàng nhớ ra.
“Bên trong ư?” Thẩm Giai tách môi thịt ra: “Tiểu Yểu Yểu?”
“Chàng nói xem?”
“Quan ấn.” Thẩm Giai thò vào cửa mình lôi ra: “Ngăn không cho nhi nữ của chúng ta bị chảy ra ngoài.”
Đỗ Yểu Yểu: “…”
Nam nhân khốn, chàng đã được thê tử đồng ý chưa hả?
Thẩm Giai nhét vào rất sâu, sờ nửa ngày chỉ sờ thấy tay cầm, lên tiếng nhắc nhở: “Đừng cắn chặt thế, ta giúp nàng lấy ra.”

Bình luận

Để lại bình luận