Chương 133

Không còn nghi ngờ gì nữa, mối quan hệ giữa Tống Miên và Lục Thanh Hoài lại rơi vào tình trạng đóng băng, không chỉ bởi vì Lục Thanh Hoài lại ép buộc cô một lần nữa, mà còn bởi vì họ đã cãi nhau.
Khi đó hai người vừa mới làm xong, Tống Miên còn chưa hoàn hồn lại sau cao trào, đột nhiên nghe thấy Lục Thanh Hoài nói như vậy, cô tỉnh táo lại, cả người lạnh thấu xương.
Toàn thân Tống Miên sởn gai ốc, liều mạng chống cự, nhưng Lục Thanh Hoài bất chấp ôm cô vô cùng chặt, rất ngang ngạnh, cô không đẩy ra được nên đành bỏ cuộc.
“Cho nên? Còn muốn em cảm ơn anh sao?” Cô bình tĩnh nói, hai mắt đỏ hoe nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng trầm xuống, khiến Lục Thanh Hoài đối mặt với cô có vẻ có chút tàn nhẫn cùng lãnh đạm.
Cô nói: “Lục Thanh Hoài, anh luôn miệng nói yêu em, nhưng đến bây giờ anh vẫn luôn xa cách, lấy bao dung và thương hại làm cái cớ để bào chữa cho những việc anh đã làm…”
Tống Miên dừng lại, dò xét nhìn hắn, nói ra những lời tàn nhẫn nhất với giọng điệu nhẹ nhàng: “Nói thật, con người của anh và cái gọi là tình yêu của anh đều giống như nhau, vừa rẻ tiền lại vừa đạo đức giả, ghê tởm như bãi rác đầy ruồi nhặng bủa vây, em căn bản không thèm để ý.”
Không biết Lục Thanh Hoài đã buông cô ra từ lúc nào, hắn chỉ bình tĩnh nhìn cô.
Còn Tống Miên dường như vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, chưa trút đủ hận thù méo mó trong lòng, nên nhìn chằm chằm vào mắt Lục Thanh Hoài không chút né tránh, lặp lại câu cuối cùng: “Thật sự là em không thèm để ý, Lục Thanh Hoài.”
Vừa mới làm tình xong, vừa mới đạt tới cao trào xuất tinh, thân thể thân mật còn chưa tách ra, Lục Thanh Hoài đã nghe thấy cô nói như vậy.
Nghe thấy Tống Miên, người duy nhất anh yêu trong đời này nói những lời bóp nát tấm chân tình của anh dưới chân.
Rẻ tiền, đạo đức giả, kinh tởm và như một bãi rác đầy ruồi bủa vây, cô nói những lời đó với anh.
Cô bỏ rơi anh như một chiếc giày rách, tránh anh như thấy rắn rết.
Cô đâm thẳng vào hắn bằng một con dao sắc bén, dùng móng tay sắc nhọn xẹt qua da hắn, bẻ gãy xương hắn, moi tim rồi ném xuống đất.
Khối máu dính đầy bụi, bẩn thỉu và hôi hám, thật kinh tởm.
Thật ra khi Tống Miên có thể không nao núng nói ra những lời như vậy, thì Lục Thanh Hoài đã biết đáp án cuối cùng của cô là gì, nhưng bây giờ hắn không muốn đưa ra quyết định thiếu suy nghĩ khiến tất cả phải hối hận.
Lục Thanh Hoài không biết là tức giận hay là buồn bực.
Hắn bị tê liệt, thờ ơ, chán nản, đầu óc trống rỗng, không muốn nói gì hay phản kích lại gì.
Tống Miên ngày càng nâng cao khả năng tiếp nhận của mình, từ hận hắn đến không yêu hắn cho tới như bây giờ, hắn không biết tiếp theo cô sẽ nói cái gì.
Trước đây hắn vẫn có thể xem thù hận của Tống Miên là có lời, nhưng từ đêm đi lãnh chứng, cô đã quá mệt mỏi, yêu hay không cũng không quan trọng, bây giờ cô mới nói ra những lời đó một cách tràn đầy bình tĩnh và ác ý, cuối cùng hắn cũng hiểu thế nào là sự ruồng bỏ thực sự, nỗi đau khi bị người khác tước bỏ trái tim, đòn đả kích đó còn lớn hơn ba năm ra đi không lời nào của Tống Miên, lớn hơn bao giờ hết.
Chưa kể hắn đã quên mất bản thân nghĩ gì về cô, hắn cho rằng mình sẽ không bị những lời như vậy vu khống, cho dù là cô hay người khác.
Hắn có sự tự tin tuyệt đối, hắn muốn lấp đầy tất cả những chỗ trống và sự không hoàn hảo bằng cách chiếm hữu và kiểm soát, nhưng hắn yêu Tống Miên.
Một kẻ mất trí với lòng tự trọng méo mó có kiêu ngạo và thờ ơ đến đâu đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ có một điểm yếu chết người, vì tình yêu mà trở nên mềm yếu.
Giống như hôm nay, giống như đêm đó hắn chạy đến nhà cô, cuối cùng hắn cũng nhớ ra, điều ban đầu hắn muốn chính là Tống Miên vĩnh viễn ở bên cạnh hắn, cho dù là cưỡng ép hay tự nguyện, yêu hay không yêu, chỉ cần có thể giữ cô bên cạnh hắn mãi mãi là đủ rồi.
Nhưng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng, tin Tống Miên sẽ quay về bên hắn, chỉ vì cô thừa nhận còn yêu hắn, cũng vì cô nói sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.
Tất cả những gì hắn phải làm bây giờ là chờ đợi và chịu đựng, cả người hắn suy nhược đến bất thường.
Hắn cụp mắt lặng lẽ rời khỏi cơ thể cô, đi đến chiếc bàn cạnh sô pha lấy khăn giấy lau người, mặc quần áo xong quay người đi tới, đặt chiếc hộp bên cạnh Tống Miên, bắt đầu lau sạch phần giữa hai chân cô.
Với tính cách kiêu ngạo và cực đoan của Lục Thanh Hoài, Tống Miên tưởng rằng hắn sẽ tức giận mà bắt bẻ, nhưng lại không có gì.
Hắn không phản ứng gì cả, im lặng giống như người chết, chỉ tập trung vào động tác trên tay trong sự im lặng ngột ngạt.
Tống Miên giống như một sợi dây chun bị kéo căng đến mức sắp đứt, cô chưa bao giờ có dũng khí để nói ra những lời như vậy, cô cho rằng dù kết quả có ra sao, Lục Thanh Hoài muốn làm gì cũng được, cô sẽ chấp nhận tất cả.
Nhưng đó không phải là may mắn mà là một sự dằn vặt nếu nó không bị phá vỡ.
Sau khi sắp xếp xong quần áo của Tống Miên, cô vốn tưởng hắn sẽ im lặng thì đột nhiên hắn lại lên tiếng.
Hắn đứng giữa tách hai chân của cô ra, vẻ mặt vô cảm không giống như đang tức giận, nhưng cũng chẳng khá hơn là bao.
Hắn nắm lấy ngón tay cái của cô, xoa xoa bên trong cổ tay cô, âm thầm cảm nhận mạch đập của cô, mặt không chút cảm xúc nói:
“Anh nói rất đúng. Em đã dựa vào sự nhân từ của anh mà kiêu ngạo.”
Hắn ngước mắt nhìn cô, bình tĩnh nói: “Tống Miên, em cho rằng anh đạo đức giả đáng ghê tởm, mục nát đến tận xương tủy, nhưng em thì sao? Em có nhớ mình đã nói gì với Lương Mục không? Em nghĩ gì? Anh có thể làm gì em? Đến đi, em sẽ luôn đứng về phía Mạnh Viễn để bảo vệ cậu ta.”
“Nhưng Tống Miên, tại sao anh lại dây vào em? Có bao giờ em tự hỏi tại sao những uy hiếp đó chỉ có tác dụng với em hay không? Là bởi vì em thực sự tốt đến mức vĩ lớn hay là em biết anh không nỡ làm tổn thương em? Em cố ý.”
“Tống Miên, một mặt em cảm thấy tình yêu của anh với em là ghê tởm đạo đức giả, hết lần này đến lần khác lợi dụng để trục lợi, lấy được sự tin tưởng của Mạnh Viễn, để cậu ta trung thành với em như một con chó, tôn thờ em như một vị thần, cho em mọi thứ. Những người ghê tởm đạo đức giả xung quanh em là ai?”
Giọng nói của Lục Thanh Hoài rất nhỏ nhẹ bình tĩnh, không có bất cứ ác ý hay địch ý nào, nhưng trong lòng Tống Miên lại dần vặn vẹo, sắc mặt tái nhợt.
Cô muốn nói hắn không phân phải trái, làm hại người vô tội là sai, nhưng hắn có sai không? Cô có tư cách gì để nói với hắn? Cô muốn bảo vệ Mạnh Viễn khỏi bị liên lụy, chẳng phải cô thật sự đánh cược rằng anh sẽ vì thái độ cứng rắn của cô mà khoan dung với Mạnh Viễn hay sao?
Thế là cô im lặng không nói gì.
Thấy cô không trả lời, Lục Thanh Hoài cũng không thèm để ý, hắn vuốt ve xương cổ tay cô, tự nhủ: “Còn nữa, em nói anh cao siêu, coi chuyện không nên làm là khoan dung thương hại…”
Hắn dừng lại, khó hiểu hỏi cô: “Phải vậy không? Đây không phải là vốn liếng của anh sao?”
“Anh nói những lời này đơn giản chỉ vì, nếu anh cho rằng mình làm được mà không làm, thì chẳng phải đáng tiếc cho em sao?”
“Còn về cái gọi là thủ đoạn khuất phục và tẩy trắng của anh…”
Lục Thanh Hoài dừng lại, nhìn chằm chằm vết máu trên cánh tay chảy từ vết răng của cô xuống lòng bàn tay, chảy thành dòng như suối.
Sau đó, hắn đột nhiên cúi đầu, nắm lấy cánh tay phải của Tống Miên, vén ống tay áo của cô lên, làm cô không kịp đề phòng, hắn há miệng cắn cô một cái, mạnh hơn cô gấp mấy lần.
Hắn cắn mạnh đến nỗi răng đâm vào da cô, máu chảy ra.
Tống Miên đau đớn kêu lên, như thể cánh tay của cô bị một con thú dữ cắn, vừa cắn vừa liếm cổ tay mình như ma cà rồng.
Không lâu sau, hắn để lại trên cánh tay cô một vết răng sâu hơn.
Không biết qua bao lâu, Lục Thanh Hoài mới buông cô ra, cánh tay Tống Miên đau đến run rẩy, vết thương rướm máu, tản ra mùi ngọt ngào dụ người.
Đôi mắt đen láy của Lục Thanh Hoài nhìn thẳng vào vết thương.
Vùng da chỗ răng bị đâm sẽ để lại sẹo và bắt đầu lành, nhưng nó sẽ đủ sâu tới mức để lại dấu vết, không bao giờ xóa bỏ được, sẽ theo cô cả đời.
Một lúc lâu sau, hắn lau vết máu trên môi qua tấm gương sau lưng cô, rồi chậm rãi dời ánh mắt về phía cô.
Hắn kéo khóe môi mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mắt cô một cách u ám và bệnh hoạn, khó hiểu nói:
“Ai lại quan tâm đến những người đã dính máu trên tay?”

Bình luận

Để lại bình luận