Chương 133

:
Lục Chi muốn mua cây quýt này, nhưng mẹ cô không cho cô mua, chủ yếu là vì gần đến tết rồi nên chủ cửa hàng rất bận không giao hàng đến tận nhà được, họ mà muốn mua cây quýt này thì còn phải tự láy xe tới mà chờ về, chỉ với hai người phụ nữ họ thì sao mà nhấc lên nổi, mua thì cũng phí lắm, chỉ mua làm vật trưng bày trong mấy ngày Tết.
Sau khi qua Tết rồi không biết để cây quýt này ở đâu, vứt đi cũng khá phiền phức nên bà không cho mua.
Lục Chi không biết tại sao mình lại cứ nhìn trúng cái cây quýt này chứ? Nhất là lúc mẹ cô không cho mua, cô chính là muốn mua cây quýt này, nói sao cũng muốn bằng được.
Nhưng với hai người chắc chắn không mang về được, chủ cửa hàng bận quá, nói là nếu muốn mua thì chỉ có thể tự khiêng mang về, cửa hàng không có phụ trách chở về nhà cho.
Mẹ của Lục Chi nói với cô cả buổi kêu cô đừng có mà mua, bởi vì sau khi mua nó không ai có thể mang nó về.
Lục Chi nghĩ tới Giang Ngộ, nhân lúc anh sắp tan sở cô liền gọi điện thoại cho anh, kêu anh chạy đến chợ hoa.
Kêu anh lái xe, có xe thì anh nhất định sẽ khiêng về được.
Giang Ngộ ở đầu dây bên kia nghe cũng không hiểu cho lắm, chỉ là vợ anh gọi điện cho anh nhờ anh vác cây quýt về.
Thế là anh cứ đi.
Đến trước cửa hàng hoa nhà người ta.
Khi mẹ của Lục Chi nhìn thấy con rể đến thì bà gần như bị Lục Chi chọc cho tức lắm.
Cô đúng là càng ngày càng cố chấp, phải nhờ đến Giang Ngộ cứ nhất định phải mua bằng được cây quýt.
Lục Chi nói với Giang Ngộ rằng: “Em muốn mua cây quýt, nhưng mẹ em cứ không cho em mua.”
Giang Ngộ nhìn sắc mặt của mẹ vợ, với biểu cảm cửa vợ liền biết có chuyện.
Nhưng Giang Ngộ vẫn là ngoan ngoãn đi thanh toán tiền, dù sao thì anh vẫn phải mua thứ vợ muốn, dù cho làm mất lòng mẹ vợ thì vẫn phải mua.
Giang Ngộ mua xong nói với mẹ Lục Chi: “Mẹ, Tiểu Chi muốn mua cây quýt này cũng đúng rồi, sau tết nhà con có rất nhiều người đến chúc Tết, nên phải có đồ trang trí, nếu không nhà sẽ rất trống vắng không có không khí ngày Tết gì hết, với cây quýt này thì liền có cảm giác ngay. ”
Làm sao mẹ của Lục Chi lại không biết lời nói này là để dung túng Lục Chi, thở dài nói: “Giang Ngộ, con cứ chiều lấy nó, con xem con chiều chuộng tới nó ra bộ dạng gì rồi, thứ không cần thiết mà cứ đòi mua cho bằng được. Cũng chỉ có con chiều chuộng nó. ”
Cũng may có Giang Ngộ chiều chuộng như vậy, mẹ của Lục Chi cảm thấy bộ dạng của con gái mình thế này, cũng chỉ có người có tính cách dịu dàng như Giang Ngộ mới chịu được thôi.
Vừa rồi Lục Chi buồn bực rất lâu, bởi vì mẹ cô không cho cô mua, cũng chỉ khi có chồng cô đến chống lưng cho cô mới có tác dụng.
Cô vui vẻ kêu Giang Ngộ khiêng lên xe, thứ cô mua không phải là một cây quýt rất lớn mà là một cây rất nhỏ, mua về làm vật trưng bày.
Lên xe và chở nó về.
Lục Chi trang trí cây quýt, lấy các vật trang trí dán lên những chỗ trống, thậm chí đặt cả câu đối của nhà lên, chiều nay cô đã đi mua rất nhiều hàng Tết.
Không khí đã tràn ngập.
Nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng kẻ phá hoại cây quýt này lại là Giang Chi Chi.
Giang Chi Chi cứ nhìn chằm chằm khi thấy ba mẹ về, sau khi cây quýt này được trang trí xong, bàn tay bụ bẫm đưa tới hái quả quýt.
Sau hai ba lần như thế cô bé hái được hai quả quýt, vui vẻ đi tới chỗ Lục Chi, đưa quả cam cho Lục Chi xem.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi cảm thấy thích thú, nên tự tay hái quýt.
Ngay sau khi Lục Chi vừa chăm chuốt xong cho cây quýt, liền bị Giang Chi Chi phá hoại như vậy, cô nhìn Giang Chi Chi với vẻ mặt tức giận.
Giang Chi Chi còn chưa biết mẹ cô bé đã tức giận, mà còn đưa quả quýt mà cô bé hái được cho Lục Chi.
Lục Chi đang định bắt Giang Chi Chi và đánh mông cô bé một trận, Giang Ngộ đã vội vàng chạy đến và ôm cô bé Giang Chi Chi lên.
Cũng may là anh đã tới kịp thời, nếu không thì Giang Chi Chi nhất định sẽ bị đánh.
Giang Ngộ bảo vệ lấy Giang Chi Chi, nhưng bàn tay của bạn nhỏ Giang Chi Chi cảm thấy hái quýt rất vui và rất thú vị.
Cô bé không kìm được mà lén chạy đi hái quýt và muốn ăn.
Thấy vậy, Lục Chi đã bẻ đôi quả quýt và đưa cho Giang Chi Chi ăn.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi sợ nhất ăn đồ chua, quả quýt chua đến mức mặt cô bé lập tức nhăn lại.
Giang Chi Chi với mặt mày nhăn nhó, đi kiếm ba và khóc, nói sao cũng không dám đυ.ng tới quýt nữa.
Đừng thấy bạn nhỏ Giang Chi Chi thèm ăn và thích ăn hàng, nhưng Giang Chi Chi cũng khá nguyên tắc trong việc ăn uống.
Đồ chua cô bé không ăn, đồ không ngon cũng không ăn.
Lục Chi nhìn cây quýt của mình nhìn sao cũng thấy hài lòng, trong nháy mắt đã đến hôm giao thừa.
Giang Ngộ muốn tan sở sớm nên sáng sớm đã dậy đi làm, hôm nay công việc phụ trách khá bận rộn nên có thể về rất muộn.
Lục Chi ở nhà bận rộn, ở nhà còn có nhỏ, con dần dần lớn lên, thực sự là quá nghịch ngợm.
Lục Chi đã buộc tóc cho con mình vào sáng sớm, tóc của Giang Chi Chi thưa thớt leo ngoe mấy cọng, nhưng cô thích buộc tóc và tạo kiểu này nọ cho cô bé.
Lục Chi tết tóc hai bên nhếch cao lên trời, tóc cô bé rất ngắn và ít khi buộc nên rất hóm hỉnh.
Nhưng Giang Chí Chí lại rất thích quần áo của cô bé, sáng sớm đã ngồi trên sofa chăm chú xem TV, ăn phô mai que.
Lục Chi bày đồ Tết ra, Giang Chi Chi còn lén đưa bàn tay bụ bẫm ra lấy, thứ mà cô mua đều là kẹo bông gòn, loại kẹo rất mềm, thuận tiện Giang Chi Chi ăn.
Giang Chi Chi ăn xong một viên kẹo bông gòn cảm thấy rất ngon, lại tiếp tục ăn, vừa ăn vừa xem phim hoạt hình.
Xem tới sau cùng vừa xem vừa dỗ bản thân cô bé ngủ thϊếp đi.
Lục Chi sáng dậy sớm bắt đầu làm việc nhà, dọn dẹp, nấu cơm trưa, sau khi cô làm xong liền phát hiện Giang Chi Chi nằm trên sofa ngủ thϊếp đi.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi tuy nghịch ngợm nhưng lại khá hữu dụng vào những thời điểm quan trọng, khi có người ở nhà bận việc, cô bé có thể tự dỗ mình ngủ.
Chẳng qua là tất cả đồ Tết bày ra đều bị cô bé ăn sạch.
Lục Chi chờ đến chiều gần chạng vạng tối, đưa Giang Chi Chi vào phòng tắm để cho Giang Chi Chi tắm rửa, sau khi tắm xong liền thay một bộ váy màu đỏ tươi.
Giang Chi Chi vui vẻ mà bò ra với chiếc túi của mình để tìm ba.
Lục Chi cũng tắm xong, mặc bộ đồ đôi mẹ con với Giang Chi Chi, sau khi hai người chuẩn bị xong thì Giang Ngộ cũng đã trở về.
Tối nay là giao thừa phải ở nhà mẹ chồng đón giao thừa, để Giang Ngộ đi tắm cho bớt đồ đạc mang theo.
Ngay khi Giang Ngộ trở về, Giang Chi Chi đưa tay lên đòi ẵm, dụi dụi vào người ba mà cười.
Giang Ngộ ôm một hồi mới đi vào tắm rửa.
Lục Chi thu dọn đồ đạc xong, và cả gia đình ba người lên đường.
Ba chồng và mẹ chồng của Lục Chi đã đợi cháu gái đến, họ gọi điện nói rằng họ đang tới thì đã ở nhà chờ đợi, bây giờ thấy họ tới liền vội mở cửa ra đón.
Bạn nhỏ Giang Chi Chi hoàn toàn không chút lạ lẫm, rất hòa đồng với những người khác, cô bé cười vui vẻ khi thấy ông bà nội của mình.
Dù sao thế hệ trẻ trong gia đình đều đã sinh con đẻ cái, cho nên Giang Ngộ là người có con muộn nhất, vì vậy Giang Chi Chi nhà họ là em bé nhỏ nhất nhà.
Bây giờ mọi người ai cũng cưng chiều cô bé, người thân họ hàng trong nhà cũng thích Giang Chi Chi, cục bột nhỏ nhắn xinh xắn đặc biệt đáng yêu.
Mẹ của Giang Ngộ bế cô bé mãi không buông, Lục Chi nhớ tới việc cô vừa mới kết hôn không lâu, mẹ chồng nhìn cháu trai cháu gái người ta mà ghen tị, bây giờ thì khác rồi, chính nhà mình cũng có, bế lấy Giang Giang khoe khoang với người khác.
Lục Chi xếp đồ đạc vào phòng Giang Ngộ trên lầu, chưa ăn cơm sớm như vậy.
Giang Ngộ đè Lục Chi dựa vào giường.
Lục Chi giật cả mình.
Sao tự nhiên anh đột nhiên lại gấp gáp đến thế? Chẳng lẽ anh tính làm gì trước khi ăn chứ?
“Giang, Giang Ngộ, anh định làm gì? Lát nữa còn phải ăn cơm, đợi tối chút kết thúc rồi… hẳn làm.”

Bình luận

Để lại bình luận