Chương 134

:

Triệu Mạc nhìn một màn trước mặt, nuốt nước miếng, trong cổ phát ra tiếng gầm gừ như thú dữ.

Cho dù cô liếm cho anh bao nhiêu lần đi nữa, anh nhìn thấy máu sẽ chảy ngược.

Qυყ đầυ của anh vẫn to như vậy, lỗ nhỏ phía dưới ăn được nhưng cái miệng nhỏ bên trên lại không thể nuốt trôi.

Cô đã cố gắng nhiều lần nhưng không thể một ngụm ăn côn ŧᏂịŧ vào trong miệng.

Triệu Mạc không thể chờ đợi lâu hơn nữa, vì vậy anh thở hổn hển.

“Liếm nó trước, một lúc sau mới mút.”

Nếu không, chờ đến khi cô ngậm được côn ŧᏂịŧ anh thì anh bị nghẹn chết mất.

Ngô Uyển Uyển nghe lời, cô thè chiếc lưỡi hồng hào liếm dọc qυყ đầυ anh liếm một vòng, lưỡi lướt qua mắt ngựa làm anh run lên bần bật.

Cổ họng anh gầm nhẹ như một con thú dữ, và c̠ôи ŧɧịt̠ của anh lại lớn hơn một vòng.

Anh không thể chờ đợi Uyển Uyển ăn côn ŧᏂịŧ lớn của mình, côn ŧᏂịŧ đâm về phía trước, qυყ đầυ áp vào đôi môi đỏ mọng tinh tế của cô, va vào hàm răng trắng nõn của cô.

Ngô Uyển Uyển đành phải há mồm đón nhận côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ có vị tanh nồng lao vào miệng cô, răng cô vô tình cọ vào côn ŧᏂịŧ làm cho Triệu Mạc thở hổn hển.

Triệu Mạc nhéo đôi má phồng lên vì nuốt c̠ôи ŧɧịt̠ của anh:

“Vợ, liếm cho tốt, anh thích nhất miệng nhỏ của em ăn côn ŧᏂịŧ lớn của anh.”

“Ô…….” Ngô Uyển Uyển ăn côn ŧᏂịŧ anh, bắt đầu phun ra nuốt vào.

Cái miệng nhỏ ấm nóng ưùиɠ ҡíи của cô rất giống âʍ ɦộ non nớt phía dưới, làm cho anh muốn đâm vào, nhưng lại sợ miệng vợ quá nhỏ, sẽ bị côn ŧᏂịŧ to của anh làm hỏng.

Anh không còn cách nào khác là nhắm mắt lại và không nhìn vào những chuyển động mê hồn của cô.

Ngô Uyển Uyển dùng cái miệng nhỏ xinh của mình để nuốt một lúc lâu, nhưng không thấy côn ŧᏂịŧ có dấu hiệu bắn ra, ăn làm cho miệng cô chua xót, và cô nhổ ra côn ŧᏂịŧ to lớn vẫn còn kiêu hãnh của anh, xoa quai hàm hơi đau.

Hơi ấm bao bọc lấy côn ŧᏂịŧ to lớn bỗng chốc biến mất, Triệu Mạc nhăn mày mở mắt ra, thấy cô vợ nhỏ đã mệt mỏi bỏ cuộc, anh vuốt ve hai lần côn ŧᏂịŧ to của mình, qυყ đầυ đã đặt ngay trước miệng cô:

“Em thè lưỡi liếm cho anh, tự anh vuốt ve bắn ra.”

Ngô Uyển Uyển miễn cưỡng mở miệng, thè lưỡi, chạm vào mắt ngựa của anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mặn mòi từ mắt ngựa của anh đều cọ vào trên đầu lưỡi cô.

Triệu Mạc vừa xoa côn ŧᏂịŧ vừa cọ đầu lưỡi cô.

Lưỡi cô thật mềm, mỗi lần qυყ đầυ va vào cái lưỡi mềm mại của cô thì côn ŧᏂịŧ của anh lại càng thêm cứng.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong mắt ngựa càng ngày càng tiết ra nhiều hơn, côn ŧᏂịŧ vồ vập vào mặt cô mấy cái, xoa đều tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt cô.

“Thôi… Triệu Mạc, em không muốn nữa.”

Cô vừa lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt vừa đỏ mặt.

Triệu Mạc không chịu nổi dáng vẻ e thẹn của cô, anh ấn vai cô đưa côn ŧᏂịŧ về phía trước, mở ra môi đỏ mọng đút vào miệng cô.

“Ư …”

Trước khi Uyển Uyển kịp làm quen, anh đã đè cô ra, côn ŧᏂịŧ to lớn bắt đầu đâm tới đẩy lui trong miệng cô.

“Khụ… khụ…”

Cái miệng nhỏ xinh của Ngô Uyển Uyển chưa kịp ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của anh, lại bị anh thúc vào một cách mạnh bạo, qυყ đầυ mỗi lúc một ép vào cổ họng, nước mắt sinh lý khó chịu trào ra.

“Hừ… sướиɠ quá!”

Triệu Mạc vươn người, nhắm mắt cảm nhận nhiệt độ nơi cái miệng nhỏ xinh của cô, cái miệng nhỏ xinh của Uyển Uyển đối với anh sẽ không bao giờ đủ.

Cái miệng nhỏ xinh mềm mại quấn lấy côn ŧᏂịŧ của anh, Triệu Mạc càng thêm hung hăng, anh kiềm chế sức lực, mỗi lần không dám tiến vào quá sâu, côn ŧᏂịŧ sắp nổ tung trong miệng cô.

Ngô Uyển Uyển cảm thấy miệng mình sắp bị côn ŧᏂịŧ to lớn của anh làm rách, trong lòng lo lắng và mút mạnh côn ŧᏂịŧ , đưa lưỡi cọ qua lại vào côn ŧᏂịŧ to lớn.

Triệu Mạc đột nhiên cảm thấy sống lưng tê dại, chưa kịp rút ra côn ŧᏂịŧ thì tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã phun ra bắn hết vào miệng cô.

Bình luận

Để lại bình luận