Chương 134

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 134

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Ngoại Truyện
“Anh đây!” Hắn vội vàng đi vào trong phòng, lại sợ rằng mùi hương trên người mình sẽ khiến cô khó chịu mà nôn mửa thêm lần nữa. Hắn chỉ có thể đứng ở một khoảng cách khá xa: “Em muốn nói với anh chuyện gì sao?”
“Không phải thường ngày chúng ta đều hôn tạm biệt nhau trước khi ra ngoài hay sao? Tại sao bây giờ anh lại hỏi em như vậy?” Cô nói thêm, giọng điệu có chút trách móc: “Anh đứng xa như thế để làm gì? Lại gần đây thì em mới hôn anh được chứ?”
“Chẳng phải em vừa mới nói rằng mùi nước hoa trên người anh khó ngửi hay sao? Anh không muốn làm em bị ói thêm lần nữa đâu.” Hắn giải thích, giọng điệu đầy quan tâm.
Ừ thì đúng là cô vừa mới ngửi vào mùi hương đó liền cảm thấy muốn ói thật. Có điều…
“Điều khoản hôn nhân của chúng ta, điều 1, phải hôn tạm biệt nhau mỗi khi ra ngoài. Vả lại, em cũng đang muốn hôn anh mà.” Cô nói, giọng điệu có chút nũng nịu.
“…” Yết hầu hắn khẽ nhấp nhô lên xuống. Người phụ nữ này đúng thật là…
Tống Ngụy chậm rãi tiến lại gần chỗ cô hơn, hắn còn chưa kịp phản ứng gì cả đã thấy cô kiễng chân lên hôn nhẹ vào môi mình. Cái hôn chớp nhoáng diễn ra quá đỗi nhanh chóng, hắn thậm chí còn chưa kịp cảm nhận được gì cả.
“Cái này là em… đang cố tình ghẹo gan anh có đúng không?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút bất mãn.
“Ai rảnh rỗi mà đi ghẹo gan anh làm gì cơ chứ? Em vừa mới nôn ọe xong, trong miệng không được sạch sẽ cho lắm.” Cổ họng cô lại bắt đầu cảm thấy nhờn nhợn khó chịu, Lục Hiểu Dư liền vội vàng đẩy hắn ra khỏi phòng: “Anh mau đi làm đi, còn ở lại đây thêm nữa thì em thật sự không thể nào chịu đựng nổi đâu.”
Bị cô lạnh lùng đuổi đi không thương tiếc, người đàn ông dù ngoài mặt tỏ ra bất mãn nhưng cũng chẳng thể làm được gì hơn. Cô bây giờ đang trong giai đoạn thai nghén nhạy cảm, hắn không thể nào trách cứ cô được. Không phải là không được phép trách cứ, mà là hắn không nỡ lòng nào trách cứ cô được cả.
Lục Hiểu Dư nhấp nhẹ một ngụm nước lọc, cố gắng trấn tĩnh lại cơn buồn nôn đang cuộn trào trong người mình. Thật lòng mà nói thì giai đoạn thai nghén này thật sự rất mệt mỏi, cô ăn món gì cũng không được, đến cả việc uống nước thôi cũng không thể nào nuốt trôi được. Dẫu vậy, cô một câu than vãn cũng không hề thốt ra, căn bản là vì cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc vì điều đó. Ít ra thì cô còn có thể trải qua cảm giác thai nghén, còn có thể cảm nhận được sự tồn tại thiêng liêng của đứa bé đang lớn dần lên trong bụng mình. Điều này đã tốt hơn rất nhiều so với hai năm về trước rồi.
“…” Lòng bàn tay cô vô thức đặt nhẹ lên vùng bụng nhỏ đang dần nhô cao của mình. Chung quy thì trông cũng không có gì khác biệt lắm so với trước đây, nhưng nếu như cố chấp ngộ nhận một chút, thì dường như nó cũng đã có chút nhấp nhô lên rồi.
Điện thoại trên bàn bất chợt reo lên inh ỏi, Lục Hiểu Dư vội vàng đưa tay lên nghe máy: “Anh gọi em có việc gì không?”
Giang Vũ ở đầu dây bên kia điện thoại, giọng điệu có chút ái ngại vang lên: “Em có thể giúp anh một chuyện được không?”
Buổi chiều hôm đó, người đàn ông gấp rút lái xe quay trở về Bạch Viện. Cả một ngày dài vùi đầu vào công việc khiến cho đầu óc hắn như muốn nổ tung ra rồi. Thứ mà hắn cần nhất vào lúc này chính là một liều thuốc bổ dưỡng tinh thần, mà thứ bổ dưỡng đó ở đây không phải là cái gì khác ngoài nụ hôn ngọt ngào của cô.
Khoảng thời gian vừa qua, hắn đã phải khổ sở chịu đựng rất nhiều rồi. Nói là nói vậy thôi chứ đàn ông mà lâu ngày bị cấm dục thì cũng không thể nào chịu đựng nổi được. Hắn thường ngày chính là phải tự mình vào nhà vệ sinh để giải tỏa nhu cầu sinh lý. Thậm chí hắn còn biến thái đến độ cầm lấy đồ lót của cô để “mượn vật nhớ người” nữa.
Ừ thì, hắn biết rõ rằng bản thân mình thật ấu trĩ và khốn nạn, nhưng thật tâm mà nói, một khi dục vọng đã trỗi dậy trong người thì hắn không thể nào cai nghiện được. Nó cứ như một liều thuốc phiện vậy, càng ngửi lại càng nghiện nặng hơn.
“Bà xã à, anh về…” Chữ “rồi” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, hắn đã phải sững sờ trước cảnh tượng khó tin đang diễn ra ngay trước mắt mình. Khung cảnh cô đang vui vẻ chơi đùa cùng một đứa trẻ nhỏ xa lạ, khiến cho hắn không khỏi cảm thấy chấn kinh vô cùng.
Hắn mới chỉ đi làm có một ngày thôi, mà ở nhà đã có thêm một cô con gái lớn tướng như vậy rồi sao?
Lục Hiểu Dư thấy hắn đang đứng chết trân tại chỗ, cô không khỏi lên tiếng hỏi: “Anh về rồi à?”
“Vợ, vợ à… Anh mới đi làm còn chưa được 12 tiếng đồng hồ nữa… Lý nào con của chúng mình lại… lớn xác nhanh như vậy được chứ?” Hắn lắp bắp hỏi, giọng điệu đầy hoang mang.
Lục Hiểu Dư nghe chồng mình nói năng linh tinh, cô không kìm được mà bật cười thành tiếng: “Cái gì cơ chứ, não của anh có vấn đề rồi à? Anh nghĩ sao mà lại coi đứa trẻ này thành con của mình hay vậy? Em mang thai còn chưa tới 3 tháng nữa là, làm sao có thể sinh ra được một đứa trẻ khoảng tầm 4, 5 tuổi cơ chứ? Tống Ngụy, anh đi làm đến nỗi thần trí bị lú lẫn cả rồi phải không?”
Thấy người đàn ông kia vẫn còn có vẻ như không thể tin được vào mắt mình, cô cũng không thèm chấp nhặt làm gì nữa. Dù sao thì đùng một cái trong nhà lại có thêm một đứa trẻ con xa lạ, hắn có nảy sinh nghi hoặc cũng là điều dễ hiểu thôi. Chỉ là cái sự hoài nghi của hắn thật tâm lại nằm ngoài vùng dữ liệu mà cô có thể tưởng tượng được.
Suy nghĩ của hắn chẳng khác nào một đứa trẻ con cả, có khi còn kém xa cả đứa trẻ hiểu chuyện này nữa là.
“Con bé tên là Hỷ Hỷ, là con gái ruột của Giang Vũ đó. Lúc trước em có nói với anh nghe rồi mà, anh còn nhớ không?”
Đứa bé gái đang ngồi chơi bên dưới nghe thấy có người nhắc đến tên mình, liền rất biết điều mà ngoan ngoãn khoanh tay cúi đầu chào người đàn ông của dì xinh đẹp: “Dạ, Hỷ Hỷ chào chú ạ!”

Bình luận

Để lại bình luận