Chương 134

: Phiên ngoại 2

Phía đông tọa trấn, làm chân người đi qua cũng phải run lên, phía tây thì đến cả lưu manh liền cái rắm cũng không dám phóng, năm đó quản chế khu vực còn nhiều khuyết thiếu ,hai phương đều bị lưu manh tranh đấu làm cho người dân thiện lành khổ không nói nổi, Liễu Quý Xuyên chính là thủ lĩnh ngồi áp địa trấn phía đông , niên thiếu vô tri không học thức không bằng cấp, từ khi bắt đầu đánh nhau, một quyền đánh xuống có thể áp đảo mười người, liền cứ như vậy tự tập thành đám lưu manh.

Sau khi trở thành thủ lĩnh một phương càng thêm càn rỡ, hắn động thủ cũng không cần dính máu, thủ đoạn càng thêm ác liệt chính làm người ta sống không bằng chết, chính là mượn tay người khác tàn hại vùng ngoại ô, có khối người thay hắn thế mạng, sở cảnh sát một đám người cũng không có cách nào để đối phó hắn.

Nhưng cuối cùng kiếp nạn hắn tới rồi, hắn cuống cuồng vì một người phụ nữ mà điên cuồng,bởi vì đi rạp hát nghe xong một vở diễn, liền yêu con hát là thiên kim Tần gia , sườn xám xẻ một bên đùi quyến rũ, chân dài thẳng cân xứng, đầy đặn không mất vẻ thướt tha, quạt tròn che lấp khuôn mặt nhỏ quyến rũ tựa như được họa từ trong tranh , cổ vận mãn hương, thiên kim khí chất khó có thể che đậy, cười rộ lên càng là động lòng người.

Một ánh mắt trăm lần hồi tưởng, hắn bắt đầu nơi nơi theo đuổi, lại nhiều lần vấp phải trắc trở.

Hắn lớn lên liền yêu nghiệt, huống chi còn một thân lệ khí, lời đồn hắn tàn nhẫn thủ đoạn, cha vợ nhà thiên kim , đem hắn đề phòng nhìn chằm chằm sợ hắn muốn chết, sợ hắn dám động vào một cây lông tơ vào cô nương nhà ông ấy , hắn tang thê chỉ có một người nữ nhi này, quý giá thực.

Có lẽ là động chân tình, không ít lưu manh tìm mọi cách đưa ra chủ ý cho hắn, hắn lại cảm thấy không hài lòng, vứt xuống điếu thuốc trong miệng, đạp lên trên mặt đất kiêu ngạo một hừ, “Không phải ông ta nghĩ tôi không có tiền, không cho con gái ông ấy hạnh phúc sao! Tôi liền cố tình phải làm ông ấy đối với tôi mười phần vừa lòng!”

Vì thế làm mọi người không nghĩ tới , từ một tên lưu manh không có chậu vàng rửa tay, bằng vào thực lực , thủ đoạn phong phú , cùng với giao tình bốn phương tám hướng của mình , không đến một năm, liền ở thị thành có uy tín có danh dự trở thành lão đại có tiếng trên thương trường, nắm trong tay những điền sản khổng lồ , cố ý che lại ba tầng dương lâu được xây dựng làm một đống người nhìn thấy đều líu lưỡi , tin tức thả ra , nói là vì cưới đại tiểu thư Tần gia mà xây dựng nên.

Tần lão vừa nghe lời đồn này, đem nữ nhi khóa chết đến trong phòng, một bước cũng không để nàng ra ngoài , ở cửa có bảo an giám sát

Ban đầu Liễu Quý Xuyên còn có thể dùng gương mặt tươi cườ nói lời hay i đón chào, hoặc đem gia sản sở hữu hiển hách đều lấy ra tới, nhưng Tần lão đen mặt vẫn không muốn buông xuống , đem đồ vật hắn muốn tặng vào, toàn bộ đều hất văng ra ngoài.

Tình hình hắn chính là giằng co mười mấy năm đánh đấm manh động , nào chịu được nộ khí tích tụ lâu như vậy, thậm chí mặt người thương đều không cho hắn thấy một lần, nhịn nửa năm là đã quá nhiều với nam nhân này, cuối cùng rốt cuộc hắn thực sự tức giận.

Đám lưu manh đã biến mất vo thanh vô thức gần một năm , bị một câu của hắn triệu tập trở về, từng người cầm công cụ tới cửa thảo luận sự tình, Liễu Quý Xuyên thay đổi một thân huyết hồng hắc y, đầy người nhưng không người nào có thể địch lại được lệ khí bao quanh hắn, trầm mặt, trong tay kéo rìu trực tiếp hướng cửa lớn Tần gia mà đi .

Cuối cùng kết quả rất rõ ràng, Tần lão bị đánh nằm trên mặt đất bò cũng không bò nổi, Liễu Quý Xuyên khiêng mỹ nhân đi ra Tần gia, một đám đám lưu manh phía sau thét to hoan hô ,trên mặt nam nhân đã hồi lâu rồi không thấy cao hứng rốt cuộc đã thấy tia thõa mãn, mỹ nhân bị hắn khiêng cũng không hưng phấn như hắn.

Thật vất vả mới bắt được con mồi, hắn như thế nào sẽ bỏ qua, mang về dương lâu, buổi tối đầu tiên, liền đem mỹ nhân biến thành nữ nhân chính mình , hắn trời sinh tính thô lỗ, lúc làm tình không lưu tình chút nào, lại là lần đầu tiên giao hợp, suốt một buổi tối, không để mỹ nhân kia nghỉ ngơi một giây, đem người thao đến ngất xỉu .

Hắn ngồi ở mép giường hút thuốc chờ người tỉnh lại, chuẩn bị một bàn lớn đầy đủ các món ngon còn muốn đích thân sau khi làm lụng vất vả đút nàng ăn, nhưng khi nàng mở mắt ra, trừ bỏ đối với hắn sợ hãi chính là phẫn nộ, đem toàn bộ đồ ăn đưa qua đều đánh nghiêng rơi trên mặt đất, khóc rống quở trách hắn.

Tình ái biến thành cưỡng gian, mỹ nhân đem hắn trở thành kẻ thù, ảo tưởng qua quá rất nhiều lần tình yêu hạnh phúc, nhưng hắn trong mắt nàng lại biến thành một người cường cưới hào đoạt.

Liễu Quý Xuyên tính tình không tốt, chịu đựng không được những điều vi phạm ý nguyện của hắn , đơn giản hoặc là không làm, đã làm thì phải làm cho đến cùng, đem người trói lại , uy hiếp mọi thủ đoạn buộc nàng ăn cơm, rất nhiều lần cứng cỏi bóp cổ nàng, xuống tay không nhẹ không nặng thiếu chút nữa đem người bóp chết.

Sự sợ hãi của Tần Thục đối với hắn chỉ có tăng chứ không giảm, trừ bỏ khóc chính là khóc, một khuôn mặt quyến rũ , đôi mắt mị hoặc bị khóc sưng đến muốn chảy máu, hắn mỗi đêm đều sẽ xuất hiện ở mép giường, tiến hành một vòng lại một vòng tính ngược hoan ái.

Thân mình trắng nõn sớm đã trải đầy những mảnh xanh tím chật vật, trước ngực cùng phía dưới là nghiêm trọng nhất, hắn không cho nàng mặc quần áo, khôn cho nói lời cự tuyệt, không cho nàng khóc, phát hiện một lần sẽ không cho ăn cơm một lần, liền dùng dương vật đáng sợ tra tấn nàng.

Liễu Quý Xuyên sẽ không chiếu cố nữ nhân, càng không biết kỳ sinh lý kỳ nên xử lý như thế nào bây giờ, đơn giản thông báo tuyển dụng rất nhiều người hầu đến Dương lâu , trừ bỏ chăm sóc nàng ăn cơm, tắm rửa hầu hạ nàng, thời gian khác không cho tiến vào đây.

Tần lão mang theo cảnh sát tới cửa hướng hắn muốn đòi về con gái rất nhiều lần, chẳng qua người còn chưa đi tới cửa, đã bị đám lưu manh giở trò đuổi trở về.

Sự nghiệp hắn cũng càng làm càng lớn, thậm chí có đôi khi đều không kịp về nhà, nhưng hắn nghe nói qua rất nhiều lần, Tần Thục muốn đào tẩu, thừa dịp người hầu không chú ý bọc khăn trải giường chạy xuống lâu, cuối cùng là bị đám lưu manh nói lời hay, bị tập thể đuổi trở về.

Liễu Quý Xuyên vô cùng lo lắng trở lại Dương lâu, nhìn nàng bọc khăn trải giường cuộn tròn ở trên giường, đi lên liền bóp cổ nàng , nghiêm túc cưỡng bức nàng, “Liền muốn chạy?Ai cho phép em hả! Tôi để em ăn uống là xa xỉ , em trừ bỏ làm cái thùng phát tiết của tôi thì không còn lựa chọn nào khác, dám can đảm lại chạy một lần, tôi bẻ gãy chân em!”

Người bị bóp cổ , hít thở không thông nhưng trong mắt vẫn nổi lên xem thường nhìn hắn, đến tột cùng cũng không đem lời hắn nói lọt vào tai.

Không chỉ một lần,kế hoạch chạy trốn lặp đi lặp lại không dưới năm lần! Toàn bộ cửa sổ biệt thự nàng đều quen thuộc , mỗi một lần chạy trốn bị bắt trở về chính là một hồi thao lộng tàn nhẫn, phía dưới không biết đã chảy máu bao nhiêu lần , nhưng cái này cũng không có đem dũng khí muốn chạy trốn của nàng bị biến mất.

Rốt cuộc, động phải mấu chốt của hắn, hắn muốn nàng nếm thử, đại giới khi dám chạy trốn .

Trong Dương lâu an tĩnh, nàng đã sớm lên mưu kế muốn chạy lấy người lần nữa, thề rằng lần này nhất định phải chạy thoát ra .

Nàng đem vỏ chăn trên giường xé , lấy chăn bọc lại vết thương chồng chất trên người mình , thật cẩn thận mở ra cánh cửa quan vọng, mỗi một bước hạ thân nàng đều truyền đến cảm giác dày vò đau đớn, lầu hai không có người, nàng gấp không chờ nổi liền hướng xuống cầu thang lầu mà chạy.

Khẩn trương đi xuống thử xem, cũng không có người, nhưng nơi sâu thẳm trong trái tim lại nhảy dựng lên, nàng xoa đôi mắt đã khóc sưng, tay chân nhẹ nhàng hướng dưới lầu mà đi xuống.

Thần kinh vô cùng khẩn trương , không phát hiện thang lầu có những vết bẩn, đó là một tảng lớn dầu quả trám, phủ kín toàn bộ bậc thang hẹp hòi , chân trần trụi đột nhiên không kịp phòng bị đi phía trước vừa trợt, cả người nàng đều lăn xuống cầu hang.

Dao nhỏ cùng thịt dung hợp, nàng nghe được tiếng rành mạch cắt da cắt thịt, đau tê tâm liệt phế làm nàng gào khóc chói tai lên, cúi đầu, trơ mắt nhìn hai cái đùi chính mình bị cắm vào dao nhỏ, lôi kéo yết hầu khóc lóc đau đớn, thảm thống như thế , nghe tiếng khóc có thể không hiểu nàng muốn nói gì nhưng cảm giác đau đớn trong đó không ai là nghe không hiểu.

Nam nhân như bóng ma chậm rãi từ một góc tối đi ra, trong tay cầm nửa bình dầu quả trám ném trên mặt đất, ánh sáng sáng tối chiếu lên đỉnh đầu hắn, phân cách mặt hắn thành hai nửa vô vùng quỷ dị , ngồi xổm trước mặt nàng , bóp cằm nâng mặt nàng lên, như đang nói đến chuyện không liên quan đến mình, không quan trọng nhẹ thở nói một câu.

“Chân sợ là bị phế đi rồi.”

Tần Thục cầu hắn cứu mạng, đau tuyệt vọng, nói nàng cũng không dám nữa chạy trốn, Liễu Quý Xuyên cười, nhìn dao nhỏ đã đâm sâu vào đùi nàng, sớm đã chuẩn bị bẫy rập tốt, chờ cá cắn câu, trong mắt hắn không hề gợn sóng.
“Không phải thích chạy sao?Đụng vào điểm mấu chốt của tôi thì em tự làm tự chịu.”

Bàn tay to của hắn vỗ vỗ lên mặt nàng, làm lơ tiếng khóc rống, môi mỏng đỏ thắm khẽ mở, thanh âm lạnh băng như ma quỷ từ địa ngục bò lên, bắt lấy trái tim nàng .

“Thuận tiện lại nói cho em một tin tức tốt,cha em chảy máu não chết ở trong nhà, đến chết cũng chưa gặp được em lần cuối cùng.”

Tần lão là bị hắn sống sờ sờ mà tức chết, mỗi ngày ông đều sẽ nhận được ảnh chụp từ hắn, trên ảnh là con gái nhà ông phản chiếu bóng dáng bị hắn ngược đãi , trên cổ bị véo ra ứ thanh, cảnh cáo ông ta không cần có tâm tư ra oai phủ đầu với hắn , nếu đụng vào hắn thì con gái ông sẽ chịu đủ.

Chân dự kiến sẽ bị phế bỏ, gân bên trong đã bị chặt đứt, bị thương quá sâu, không thể có khả năng trở lại vị trí cũ , nhưng hắn cũng không đem chân nàng cắt, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng đây là nàng nhận được khi chạm vào vảy ngược của hắn.

Từ đó, nàng liền không có xuống qua giường, tâm tư phản kháng cũng chưa xuất hiện, tùy ý hắn ngày hàng đêm thao lộng, thẳng đến khi nàng đã hoài thai, mới vội vã mang nàng đi lãnh chứng.

Liễu Quý Xuyên rất cường thế, nói một không ai dám nói hai, nhưng cũng sợ nhất nàng sinh bệnh, đối với nàng dốc lòng chăm sóc, nhưng nàng yêu cầu hắn thì phải xem tâm tình hắn , nếu nàng thỏa mãn hắn,thì hắn có thể xem xét một chút tâm nguyện của nàng.

Đã từng là mỹ nhân vẫn như cũ mang cốt cách phong thái mỹ nhân, bị nhốt ở trong phòng vài thập niên,dung mạo nàng hình như bị thời gian bỏ quên, năm tháng không ở trên mặt nàng lưu lại một chút dấu vết nào, chỉ là làn da tái nhợt khi nhìn vào liền cảm thấy nhất định là bị bênh không nhẹ .

Nàng rất ít cười, cũng sẽ không cười, thậm chí nhớ không rõ một lần cuối nàng cười là khi nào, mỗi ngày nàng đều sẽ ngồi trên xe lăn nhìn ngoài cửa sổ phát ngốc, cảnh sắc thay đổi lại đổi thay, lặp đi lặp lại, nhân sinh của nàng , đã sớm chết ở trong Dương lâu này.

Về đến nhà, đám người hầu theo thường lệ phân phó cho nàng hôm nay cần làm cái gì, vẫn như cũ là những việc đó, ăn cơm, phát ngốc.

Mở cửa, nàng ngồi ở trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này tầm nhìn thực tốt, ba mặt đều là rừng cây xanh thẳm trãi dài nhìn hoài không thấy điểm cuối.

Trên đùi nằng có đắp thảm, đôi tay nắm chặt thành nắm, đặt ở trên hai chân đã sớm không có cảm giác nữa .
Liễu Quý Xuyên đi qua, kéo một bên ghế ,ngồi vào bên người nàng, lấy lọn xinh đẹp đang buông xõa tóc vuốt ra sau tai cho nàng , trên cổ tràn đầy dấu cắn xanh tím, tựa như một đóa hoa bị tàn phá , trong mắt nam nhân mang theo ôn nhu, “Hôm nay nhớ anh sao?”

Nàng không hé răng, thậm chí đôi mắt cũng không nháy , tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, thâm sắc xuất thần, Liễu Quý Xuyên cũng không sinh khí, nhìn mu bàn tay nàng, vuốt ve, thân thể của nàng lại đột nhiên run lên.

Phát giác không thích hợp, đem tay nàng bẻ ra, bên trong thế nhưng nắm chặt một mảnh pha lê nhỏ! nắm chặt trong tay với sức lực rất lớn, còn chảy cả máu.

“Ai con mẹ nó đem pha lê tới!”

Thanh âm hắn bạo nộ chấn động toàn bộ biệt thự, người hầu vội vàng đẩy cửa mà vào, nhìn khuôn mặt hắn tràn đầy tức giận, hai chân cũng run lên cúi đầu xin lỗi.

“Là, là hôm nay phu nhân nói muốn dùng chén sứ ăn cơm, nếu không nàng không chịu ăn, nhưng sau đó chén sứ bị vỡ, tôi đều thu thập sạch sẽ……”

“Tôi mẹ nó nói qua bao nhiêu lần! Không cho đem thủy tinh mang lên trên lầu nghe không hiểu có phải không! Tất cả đều cút cho tôi, đều cút ra ngoài cho tôi ! Toàn bộ bị sa thải, lăn!”

Tần Thục ngồi trên xe lăn, bên tai vàng lên tiếng hô đinh tai nhức óc của hắn , làm toàn thân nàng đều run lên sợ hãi theo bản năng, đôi môi run rẩy nhịn xuống xúc động muốn nôn mửa .

Liễu Quý Xuyên cắn răng sắc mặt dữ tợn tràn đầy lửa giận, nếp uốn ở đôi mắt vô cùng khủng bố, lấy hộp y tế bôi thuốc vào lòng bàn tay cho nàng, thủ pháp cũng không ôn nhu.

“Em muốn chết có phải hay không?”

Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao nàng lại nắm chặt mảnh nhỏ thủy tinh , “Vừa rồi nghiêm túc như vậy, có phải muốn chết có phải không!”

Hắn hung hăng hướng lòng bàn tay bị thương của nàng ấn, Tần Thục đau nhưng lại không nói lời nào, hàm răng ngược lại bắt đầu run lên, khanh khách rung động.

Liễu Quý Xuyên đột nhiên cười lạnh, đem băng gạc hướng tay nàng quấn quanh, vừa nói, “Con trai em thật có tiền đồ, vì một cô gái cũng không biết trả giá bao nhiêu, nghĩ mọi cách đem cô bé làm tới tay, em nói nó có phải cùng anh giông nhau không , nó cùng dùng anh mà anh đã đối với em để đối đãi với cô bé đó !”

Tần Thục phảng phất giống như không nghe thấy , sợ hãi chỉ nhìn chằm chằm nơi nào đó ngoài cửa sổ .
Nam nhân bóp cằm nàng , làm nàng nhìn thẳng vào mình, nở nụ cười đáng sợ .

“A, anh nhưng thật ra thực chờ mong đâu, rốt cuộc tiểu tử c kia, trong xương cốt chính là chảy dòng máu của anh .”

Bình luận

Để lại bình luận