Chương 135

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 135

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mấy ngày sau trời mưa liên miên, gió lạnh thấu xương, vì vậy Lục Thanh Hoài chủ động mỗi ngày đến đón Tống Miên.
Tống Miên không lên xe của hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ cùng Tống Miên cầm ô đi bộ về nhà.
Mỗi tối, 8 giờ 30 Tống Miên sẽ tan làm, Lục Thanh Hoài lần nào cũng đợi bên ngoài cửa hàng sớm hơn nửa tiếng, duy có ngày hôm qua, hắn không biết vì lý do gì mà không đến, Tô Thừa thay hắn đợi bên ngoài đưa cô về nhà.
Hôm nay khi tan làm, Tống Miên nhận được cuộc gọi từ Mạnh Viễn.
Mạnh Viễn hỏi cô có muốn cùng nhau về Mạnh Trại vào ngày đầu năm không, bọn trẻ đều rất nhớ cô.
Tống Miên im lặng một lúc, nhưng cô vẫn từ chối. Cô luôn cảm thấy mình mắc nợ đám trẻ khi đột ngột rời đi vào lúc đó, hơn nữa chuyện giữa cô và Lục Thanh Hoài vẫn chưa được giải quyết…
“Lần này chị sẽ không về, đợi lúc nghỉ đông được nghỉ dài hơn chị sẽ trở về thăm bọn trẻ sau. Nhưng chị mua cho mấy đứa trẻ ít quà, làm phiền em đưa cho mấy đứa nó, coi như là chút tấm lòng của chị.”
Tống Miên nhìn những vũng nước nhỏ trên mặt đất bên ngoài cửa sổ bị cơn mưa làm gợn sóng, nhẹ giọng nói.
“Không sao, em với chị đi cùng nhau, vừa hay em cũng định chuẩn bị quà cho bọn trẻ.” Mạnh Viễn nắm chặt điện thoại, vẻ mặt cứng ngắc khó tả, thăm dò nói.
“Được, khi nào em rảnh?” Tống Miên đút tay vào túi quần, bình tĩnh hỏi.
“Mai có được không? Chiều mai em rảnh.”
“Ngày mai…” Tống Miên dừng một chút: “Được, ngày mai vừa hay chị được nghỉ.”
“Vâng, vậy mai gặp chị.”
“Được, ngày mai gặp em.”
Tắt điện thoại, Tống Miên bận rộn trong cửa hàng một lát mới về nhà.
Bên ngoài trời vẫn mưa, cô cũng không thấy Lục Thanh Hoài hay Tô Thừa ngoài cửa.
Tống Miên quấn chặt chiếc áo khoác dày của mình, mắt cô rũ xuống, tay cầm ô đang định rời đi thì một đôi giày da màu đen đột nhiên xuất hiện trước mắt cô.
Cô ngước lên, Lục Thanh Hoài đang đứng trước mặt cô, mặc áo khoác ngoài màu đen, áo len cổ cao màu đen, một tay cầm ô, sau lưng là ngọn đèn đường lờ mờ.
Khuôn mặt hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, đường nét thanh tú, sống mũi cao và đôi mắt sâu, bất kể trong hay ngoài đều là vẻ đẹp độc nhất khiến mọi người kinh ngạc.
Huống chi, mấy năm gần đây, hắn cũng không thèm giả bộ nữa, không dùng dáng vẻ dịu dàng che giấu ác ý của mình. Hắn càng ngày càng lãnh đạm dị thường, điều này càng khiến hắn thêm lạnh lùng uy nghiêm, đồng thời trở nên bí ẩn, khó đoán, khó có thể lại gần.
Lúc này, ánh đèn trên cửa tiệm rọi xuống mặt hắn, bất chợt trông hắn trở nên gần gũi và ấm áp.
Thật sự rất khó để không rung động trước dáng vẻ hiện tại của hắn.
Có lẽ Tống Miên ngây người quá lâu, Lục Thanh Hoài nắm bàn tay một lúc đã lạnh lẽo của cô vào trong lòng, sau đó vô cùng tự nhiên xoa nắn những ngón tay mềm mại của cô rồi đút vào túi áo mình.
Hắn cúi đầu giúp cô chỉnh lại cổ áo, sau đó cười hỏi cô: “Sao em cứ ngây người nhìn anh không nói gì, chẳng lẽ em không biết anh sao?”
“Không có.” Tống Miên sực tỉnh nhận ra hai người thân thiết quá. Cô mất tự nhiên muốn rút tay lại lùi ra sau, nhưng Lục Thanh Hoài trực tiếp giữ eo cô ôm cô vào lòng.
Sắc mặt Lục Thanh Hoài không thay đổi, nhưng động tác càng thêm thân mật, cố ý dụi vào chóp mũi nhỏ mà lạnh như băng của cô, thấp giọng hỏi: “Sao em lại mặc quần áo mỏng như vậy? Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Tống Miên cau mày để hắn sát lại gần, cô quay lại thì thấy chủ cửa hàng và một số nhân viên khác đang bàn tán về bọn họ.
Tống Miên đẩy bả vai của hắn, thấp giọng nói: “Buông em ra, em phải về nhà.”
“Được.” Lục Thanh Hoài nhanh chóng đáp, nhưng hắn đồng ý lại không hề nhúc nhích, cúi đầu hướng về phía môi Tống Miên.
Tống Miên mở to hai mắt, gian nan tránh môi của hắn, còn chưa kịp nói “Anh làm gì vậy?”, tay Lục Thanh Hoài trên eo cô trực tiếp hướng lên cố định đầu của cô, sau đó hôn sâu cô.
Đôi môi lạnh như băng của Tống Miên bị hắn cọ xát dần dần nóng lên, trở nên nóng bỏng ướt át, tê dại lại hơi đau.
Cô giãy giụa ở chỗ vai hắn, Lục Thanh Hoài cuối cùng nặng nề hôn lên môi cô một cái, sau đó xoa gáy cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Tống Miên không biết là tức giận hay lạnh lùng, khó chịu lườm hắn rồi hất tay hắn ra. Cô không thèm mở ô, giận dữ đi về phía trước.
Lục Thanh Hoài hai bước đuổi kịp đến bên cạnh cô, nghiêng ô về phía cô, cùng cô đi về phía trước.
Nơi Tống Miện làm việc chỉ cách nhà cô hai con phố, Tống Miên ủ rũ đi về phía trước, cố gắng thoát khỏi người bên cạnh, nhưng cô có bước rộng đến mức nào cũng không so được với Lục Thanh Hoài.
Vì vậy, cả quãng đường Tống Miên tức giận nhanh chóng đi về phía trước như một cô bạn gái đang giận dỗi, trong khi đó Lục Thanh Hoài nhàn nhã đi bên người cô để bảo đảm cô không bị dính mưa.
Khi đến ngã tư chờ đèn đỏ, Lục Thanh Hoài đột nhiên cố ý đến gần Tống Miên, còn đưa tay cọ cọ vào vai Tống Miên.
Tống Miên tức giận trừng mắt với hắn, nhưng hắn càng cười vui vẻ hơn.
Hắn mỉm cười, đồng thời đổi tay cầm ô, sau đó dùng tay còn lại nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Tống Miên, hà hơi rồi đút vào túi áo ấm áp của hắn để che cho cô.
Tống Miện không thể hất tay hắn ra được, ngược lại còn bị hắn nắm chặt hơn.
Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó cúi gầm mặt đi tới lầu dưới của khu chung cư.
Hai người đứng ở cửa hành lang, Tống Miên chỉ vào ngực hắn cách hắn một cánh tay, nhỏ giọng nói: “Nơi này anh không đi vào được.”
Lục Thanh Hoài suy nghĩ nhìn cô, rồi im lặng gấp ô lại, giọt nước mưa nhỏ xuống mặt đất, hắn dùng mu bàn tay che miệng ho nhẹ.
Lúc này Tống Miên mới nhận ra má hắn đỏ bừng, môi tái nhợt nứt nẻ, vẻ mặt mệt mỏi, trông có vẻ ốm yếu.
“Anh… anh bị bệnh?” Tống Miên đến gần hơn, do dự hỏi.
Lục Thanh Hoài đột nhiên nhếch khóe môi cười, nắm lấy ngón tay mềm mại được hắn che ấm áp của Tống Miên, trầm giọng khàn khàn nói: “Anh tưởng em sẽ không quan tâm vì sao hôm qua anh không đến.”
Tống Miên rút mạnh tay lại như bị điện giật. Cô tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, không nói gì nữa.
Lục Thanh Hoài thở dài, vươn tay kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Hắn tựa vào bả vai cô, ra vẻ ấm ức làm nũng:
“Bé cưng, hôm qua anh phát sốt, ở nhà một mình rất khó chịu, anh cũng rất nhớ em. Bé cưng, em nhanh về được không? Anh thực sự không thể chờ đợi thêm một ngày nào nữa.”
Tống Miên đẩy hắn ra, nhưng hắn lại cố chấp ôm cô chặt hơn, bám lấy cô như một con chó lớn.
Tống Miên nghiêng đầu, cảm thấy nhiệt độ trên trán hắn vẫn còn rất cao, hẳn là vẫn chưa hạ sốt.
Hắn bị bệnh còn muốn đến đây, hắn chỉ là muốn giả vờ đáng thương trước mặt cô để lấy lòng cô.
Hắn biết cô mềm lòng nên mới dùng thủ đoạn này để chạm vào điểm mấu chốt của cô cầu xin tha thứ, hắn thật sự… không thể tha thứ.
Trong lòng Tống Miện bừng lên lửa giận, dùng vũ lực đẩy Lục Thanh Hoài ra.
Lục Thanh Hoài nhất thời không kịp đề phòng, người hắn lắc lư hai lần lui về phía sau một bước, sau đó đáng thương nhìn nàng, vừa uất ức vừa khó hiểu.
“Có bệnh thì đi gặp bác sĩ, em bận bịu mệt lắm rồi, không có thời gian lãng phí với anh.” Tống Miên lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Lục Thanh Hoài dần dần trở nên lạnh lùng lãnh đạm, nhưng rất nhanh lại trở nên mệt mỏi bất lực.
Hắn nhìn Tống Miên, im lặng, rũ mắt xuống, ngay cả sự dịu dàng cũng lộ vẻ tiều tụy, cuối cùng hỏi: “Miên Miên, em thật sự không muốn anh đi lên sao?”
Tống Miên hờ hững gật đầu, trái tim cô đã bị dây gai quấn chặt tạo thành rất nhiều vết thương.
“Vậy thôi.” Lục Thanh Hoài cái gì cũng không thèm để ý, hắn sờ đầu Tống Miên, nhẹ giọng nói: “Vậy em trở về đi, anh chờ em bật đèn rồi đi.”
Tống Miên nhìn kĩ hắn, cuối cùng rời đi mà không nói một lời nào.
Tống Miên vừa về đến nhà đã bật đèn.
Cô thậm chí còn quên cởi quần áo, ngồi đờ đẫn trong phòng khách một lúc mới ra ban công.
Trên lớp kính có một tầng hơi nước, Tống Miên lau sạch một vùng nhỏ trước khi nhìn xuống lầu.
Mưa ngày càng nặng hạt, ánh mắt cô đang cố tìm kiếm hình bóng đã hằn sâu đến mức khắc sâu vào xương tủy của mình.
Cô không tìm thấy, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, Lục Thanh Hoài đã thật sự rời đi.
Cô ngây người một lúc, vừa định quay đầu trở lại phòng khách, đột nhiên nhìn loáng thoáng thấy một bóng người màu đen cao gầy đứng ở chỗ ánh đèn đường nhá nhem.
Tống Miên mở to hai mắt, hô hấp gần như ngừng lại.
Cô vội vàng lấy điện thoại ra bấm số của Lục Thanh Hoài, bóng người kia cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào nơi này, nhưng không bắt máy.
Tống Miên xác định đó là Lục Thanh Hoài.
Hắn không rời đi, đứng dưới mưa trong bộ quần áo mỏng manh mà không mở ô, chịu đựng mưa gió buốt giá mùa đông trong khi bị sốt.
Hắn đúng là tên điên, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Hắn cứ muốn bức ép cô như vậy sao?
Đáy mắt của Tống Miên lập tức đỏ lên.
Mất hết lý trí, cô nhanh chóng xuống dưới tầng chạy vào màn mưa, “bốp” một tiếng, nụ cười trên mặt Lục Thanh Hoài đông cứng lại.
Tóc anh ướt hết, chỉ trong vòng mười phút ngắn ngủi, hắn đã hoàn toàn ướt sũng, sắc mặt tái nhợt ốm yếu.
Mặt Lục Thanh Hoài bị tát lệch sang một bên, hắn chần chờ vài giây mới nhìn về phía Tống Miên, đôi mắt đen sâu không đáy, bình tĩnh nhìn Tống Miên qua màn mưa.
Lòng Tống Miên tràn đầy tuyệt vọng và tức giận.
Nước mắt và nước mưa trộn lẫn vào nhau, cô không còn hình tượng nào, vừa chật vật vừa tức giận, tuyệt vọng hỏi, đập mạnh vào ngực Lục Thanh Hoài:
“Lục Thanh Hoài, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh làm như vậy để làm gì? Anh biết rõ em… anh cứ phải ép em như vậy sao? Tại sao anh không chết đi?”
“Anh biết rõ gì cơ?” Lục Thanh Hoài dễ dàng giữ chặt cổ tay cô lại, kéo cô vào trong lòng.
Hắn nhếch khóe môi, vuốt cằm cô, nhẹ giọng mà lạnh lùng hỏi: “Anh biết rõ gì cơ, Miên Miên? Anh biết em sẽ mềm lòng đi xuống, hay là biết em vẫn còn yêu anh?”
Tống Miên bật khóc, cô che mặt cảm giác bản thân cô vừa tuyệt vọng vừa sa đọa.
Dính líu với một tên điên như vậy, cả đời này cô cũng không trốn thoát được.
“Còn tại sao lại vô nghĩa?”
Lục Thanh Hoài kéo tay cô ra, rũ mắt nhìn chằm chằm vào môi cô, đầu ngón tay hắn chà xát lên đôi môi ẩm ướt lạnh lẽo của cô đến mức sắp chảy máu, sau đó cười lạnh giễu cợt nói: “Em không phải đi xuống sao?”
“Em còn nói anh ép em…” Lục Thanh Hoài kéo dài giọng nói đến gần cô.
Hắn trìu mến xoa má cô, thì thầm bên tai cô: “Bé cưng, anh thậm chí còn không nghe điện thoại của em, chẳng phải em tự đi xuống sao?”
Quả nhiên, dịu dàng và nhẫn nhịn mấy ngày qua đều là giả vờ, độc ác và tàn nhẫn mới là bản tính của hắn.
Không còn từ ngữ nào có thể diễn tả được mức độ suy sụp của Tống Miên, cô bịt tai, run lên vì lạnh, liên tục lẩm bẩm “Buông tha em”, “Buông tha em đi” sau đó quay lại cúi đầu chán nản.
Nhưng Lục Thanh Hoài không buông tha cô.
Hắn đứng trong bóng tối dưới mưa, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, hắn cũng lười tiếp tục giả vờ.
Cái tát của Tống Miên đã phá vỡ tất cả sự dịu dàng và lòng tốt của hắn.
Tính tình hắn lúc ốm luôn quái dị, trước đây cô cũng biết rõ điều này nên chưa bao giờ dám động vào hắn vào lúc như vậy, nhưng bây giờ cô lại quên mất.
Vì cô đã quên nên cô phải chịu đựng.
Bởi vì cô xứng đáng.
Lục Thanh Hoài xoa bóp xương cổ tay của Tống Miên, dần dần mạnh tay, cho đến khi cô đau đến nức nở nhưng dù thế nào cũng không thoát ra được.
Hắn nói chuyện, thanh âm dịu dàng ngọt ngào nhưng lại khiến người ta phát lạnh từ đáy lòng, hắn nhéo vành tai mềm mại lạnh lão của cô, thản nhiên nói:
“Bé cưng, em đã muốn anh chết không dưới một trăm lần rồi, em nghĩ anh chết là anh sẽ buông tha em sao?”
“Em nghĩ rằng vì sao trước kia anh phải giam em lại?” Hắn cẩn thận vuốt mái tóc dài đang ướt sũng rối tung dán vào má cô, vỗ về khuôn mặt lạnh như băng của cô, mỉm cười dịu dàng nói:
“Tống Miên, em cho rằng nếu anh chết, sẽ để em một mình sống trên cõi đời này sao?”
Những ngày ác mộng đó…
Tống Miên cảm thấy ớn lạnh thấu xương, thậm chí hít thở cũng khó khăn, cô lại một lần nữa nhận thức sâu sắc được sự đáng sợ và điên cuồng của Lục Thanh Hoài.
Cô đã ướt sũng, không kịp phản ứng trước tác động của những lời nói cố chấp của điên cuồng của hắn. Cô cứng đơ người để Lục Thanh Hoài tùy ý đưa vào trong hành lang, cuối cùng cũng cảm nhận được một chút hơi ấm.
Lục Thanh Hoài đưa tay lau nước mưa trên mặt cô, sau đó nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối bù của cô.
Mỗi một giây của quá trình dài dòng này đều là tra tấn.
Cuối cùng, Lục Thanh Hoài tốt tính cười hôn lên trán Tống Miên, rồi dịu dàng nói:
“Được, em về đi. Nhớ tắm nước nóng, uống chút canh gừng cho ấm người, đừng để bị cảm lạnh.”
Tống Miên cứng ngắc xoay người định đi lên lầu, nhưng cổ tay đột nhiên bị bàn tay lạnh lẽo của hắn nắm lại
“À, đúng rồi…”
Khi giọng nói của Lục Thanh Hoài vang lên, người Tống Miên run lên, cô không quay đầu lại.
Tâm trí cô tràn ngập những ngày hắn bị giam cầm, cô sợ hãi đến mức không dám nhìn hắn.
Lục Thanh Hoài không để ý, dùng sức kéo Tống Miên lại, nhìn hàng mi rũ xuống run rẩy của cô, cười nói:
“Bé cưng, ngày mốt là ngày cuối cùng, em…”
“Em tự giải quyết cho tốt.”

Bình luận

Để lại bình luận