Chương 135

“Tình một đêm?” Lúc Ôn Giản nói ra ba chữ này, từng chữ như được vắt ra từ kẽ răng, khi nghe thấy thì tim Quý Tang đột nhiên thắt lại.
“Lẽ nào không phải sao?”
“Tôi lại không nghĩ vậy.”
Quý Tang nghẹn ngào, lại nghe thấy anh nói: “Tang Tang, tôi nghĩ chúng ta rất phù hợp.”
“Tôi biết là Ôn Trí Dư ngoại tình, hiện giờ không phải vừa đúng lúc sao?”
Quý Tang: “???”
Ôn Giản khẽ cười, ngón tay luồn qua tóc mai của cô móc ra sau tai, giọng nói mê hoặc lòng người: “Từ bạn gái cũ trở thành chị dâu…”
Đôi mắt xinh đẹp của Quý Tang mở to, kinh ngạc nhìn Ôn Giản.
Ôn Giản lại nói: “Chẳng qua đây chỉ là một lý do, nguyên nhân quan trọng hơn là tôi cảm thấy chúng ta rất hợp ý, muốn cùng em phát triển xem sao.”
Quý Tang vốn đã sửng sốt, lúc này đầu óc sáng suốt rõ ràng là đã ngủ gật, nghẹn ngào nói ra một câu: “Hợp ý… chỗ nào?”
Nói xong, cô cảm thấy có gì đó không ổn, lại thấy nụ cười trên khóe môi người đàn ông ngày càng rộng, khuôn mặt tuấn tú dần phóng lớn, hơi thở đầy nội tiết tố từ cơ thể anh phả thẳng vào mặt cô, khiến cô không thở nổi, vì thế cô chỉ có thể mở to mắt nhìn anh.
Anh khẽ mở đôi môi mỏng, ẩn ý nói: “Tôi nghĩ – chúng ta ở đâu cũng đều hợp.”
Trong đầu Quý Tang chợt nhớ ra những chi tiết khi bị anh làm tình, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, đột ngột đẩy người ra, thẹn quá hóa giận, nói: “Nói… nói chuyện thì nói thôi, tại sao lại còn động tay động chân?”
“Đừng làm bậy!”
Ôn Giản không dùng sức, lưng đụng vào lưng ghế, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp.
Ăn sáng xong, Quý Tang phải quay lại trường, buổi chiều có một tiết toán cao cấp.
Ôn Giản không có việc gì, liền dắt tay cô đi xuống hầm để xe.
Người đàn ông này dường như đặc biệt thích kéo người.
Lòng bàn tay Quý Tang đổ mồ hôi, muốn rút tay ra khỏi tay anh, anh quay lại nhìn cô, hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Tang cau mày, dùng hết sức lực cuối cùng thoát khỏi lòng bàn tay anh, bất mãn trừng mắt nhìn anh: “Đừng kéo, tay ra rất nhiều mồ hôi.”
Sau đó, người đàn ông xoay người, từ bên phải đi sang bên trái, bàn tay to lớn lại bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, giống như có nắm bao nhiêu cũng không đủ.
Quý Tang không nói nên lời trước cảnh này.
Cả hai ra khỏi thang máy, đi thẳng đến xe của người đàn ông.
Ôn Giản giúp cô mở cửa ghế phụ, Quý Tang vừa bước một chân vào, liền nghe thấy sau lưng có người gọi Ôn Giản.
“Anh?”
Đó là giọng nói không thể quen thuộc hơn với Quý Tang.
Động tác của Quý Tang dừng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy Ôn Trí Dư dẫn theo cô gái hôm qua đang đứng cách họ không xa.
Mấy người bốn mắt nhìn nhau.
Lúc Ôn Trí Dư nhìn thấy Quý Tang thì kinh ngạc, không tin nhìn bộ dạng hai người họ đang thân mật đứng cạnh nhau: “Quý Tang? Anh? Hai người…”
“Mẹ kiếp! Tang Tang, cậu rốt cục cũng nghe điện thoại rồi sao? Ngày hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại rời đi trước? Này, không phải là cậu đi tìm tình một đêm chứ? Bằng không, sao có thể mất liên lạc lâu như vậy …”
Giọng nói của Văn Thiển từ điện thoại vọng lại, Quý Tang chỉ cần bật loa ngoài, đặt điện thoại lên bàn, nhìn vào giáo trình, ngón tay gõ bàn phím nhanh như bay.
Văn Thiển hỏi cô ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản thân cô đến bây giờ còn chưa rõ.
Ngón tay cô dừng lại trên bàn phím, trong đầu cô nhớ lại cảnh tượng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm vừa rồi.
“Chúng tôi?”
Lúc đó Ôn Giản nghe thấy Ôn Trí Dư hỏi cô, cánh tay dài rất tự nhiên đặt ở trên vai cô, thậm chí còn đầy chiếm hữu ấn cô vào trong lòng.
Chóp mũi của cô va vào lồng ngực rắn chắc của anh, có chút đau, cô đưa tay sờ sờ chóp mũi, thoáng thấy khuôn mặt tối sầm của Ôn Trí Dư.
Ôn Trí Dư tức giận đến lồng ngực phập phồng, ngón tay chỉ vào giữa không trung lắc lắc như cái sàng, vô cùng tức giận.
Ôn Giản hất ngón tay của cậu ta, bình thản nói: “Đừng có chỉ vào chị dâu, gặp cũng không biết chào hỏi, không hiểu lễ phép sao?”
Ôn Trí Dư: “..”
Tức đến suýt phun ra máu.
Quý Tang nghe cụm từ “Chị dâu”, rồi nhìn Ôn Trí Dư.
Phải làm gì?
Niềm vui nho nhỏ không thể giải thích được trong lòng là gì?
Ôn Trí Dư lo lắng nói: “Anh, anh có biết Quý Tang là… ”
“Là gì? Ôn Trí Dư, bất luận Quý Tang trong quá khứ là ai, hiện tại, vào lúc này, phải hiểu rõ, cô ấy ây chính là chị dâu của em. Là là bạn gái của anh trai em, không lâu sau sẽ là vợ.” Ôn Giản thờ ơ, thân hình cao lớn gần như chắn trước mặt Quý Tang, trong đôi mắt đen láy không có cảm xúc gì đặc biệt, anh nhìn chằm chằm vào Ôn Trí Dư và nói.
Ôn Trí Dư có lẽ là bị người đàn ông trước mặt phát ra khí thế mạnh mẽ dọa sợ, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh, anh nói giỡn sao?”
Bàn tay to lớn của Ôn Giản nắm chặt lấy tay Quý Tang, những ngón tay xuyên qua kẽ tay cô, mười ngón tay siết chặt, nhìn Ôn Trí Dư nói: “Ôn Trí Dư, em sai rồi.”
“Không phải giỡn.”
“Là thật.”

Bình luận

Để lại bình luận