Chương 136

:

Trong một đêm, cô bị ȶᏂασ đi tiểu hai lần, cơ thể rất mẫn cảm, đầṳ ѵú đỏ ửng, run rẩy trước gió lạnh.

Côn ŧᏂịŧ của Triệu Mạc đang run rẩy trong lỗ của cô, bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tử ©υиɠ của cô.

Anh không rút côn ŧᏂịŧ của mình ra, chỉ ở tư thế này, để Uyển Uyển nằm trên ngực anh:

“Để vậy ngủ đi.”

“Không… em đi tắm đây, anh mau rút côn ŧᏂịŧ ra đi.”

Cả người đau nhức, mềm nhũn, ngồi dậy cũng khó khăn.

Triệu Mạc không cản cô, anh biết rằng cô đã bị anh ta làm cho cả người mềm nục, có bò cũng không đứng dậy được.

Ngô Uyển Uyển đã cố gắng nhiều lần, nhưng cô không thể đứng dậy khỏi người anh, ngược lại miệng huyệt tụt xuống, và côn ŧᏂịŧ lại chạm sâu vào lỗ của cô.

“Hừm… Triệu Mạc, em muốn đi tắm.”

Cô không còn cách nào khác, đành nằm lên ngực của anh cầu cứu.

“Tắm? Anh bế em đi.”

Triệu Mạc đứng dậy, ôm cô vào lòng, ghé sát vào tai cô, ái muội nói:

“Chỉ là chồng muốn tiếp tục ȶᏂασ em trong bồn tắm .. . ”

Ngô Uyển Uyển sợ hãi co rụt đầu lại:

“Không, không, không, em muốn ngủ.”

Triệu Mạc buồn cười:

“Sao lại đổi ý rồi? Nhưng không, chồng đã nghĩ xong ȶᏂασ em trong bồn tắm như thế nào rồi.”

“Không được! A!” Triệu Mạc đã đỡ mông cô đứng lên.

Uyển Uyển dùng tay chân bám vào trên người anh sợ hãi.

Côn ŧᏂịŧ ra vào trong tiểu huyệt của cô khi Triệu Mạc bước đi.

Cơ thể vốn mềm mại trở nên mềm mại hơn.

Triệu Mạc chỉ ôm cô như vậy, đi ra khỏi phòng, đi qua phòng khách, đi vào phòng tắm bên cạnh.

Trong khi chờ nước nóng, anh lại đè cô xuống và ȶᏂασ cô trên bồn rửa, khi nước đã đầy, anh ôm Uyển Uyển đã mềm nhũn bước vào bồn tắm và làm cô một lần nữa.

Cuối cùng, cô ấy thậm chí còn không nhớ làm thế nào mà về phòng.

Cô mới nhớ ra mình ngây người mở mắt ra, nhìn thấy Triệu Mạc ăn vũ cô, hút hết sữa, cúi đầu ăn âʍ ɦộ của cô.

Cô đã không rảnh lo xấu hổ hay không xấu hổ, mí mắt nặng như ngàn cân, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, đã gần trưa, Tiểu Ái Uyển làm ầm lên gọi mẹ, và Ngô quả phụ đã đưa bé ra ngoài để chơi cùng các bạn nhỏ.

Triệu Mạc đang bận rộn trong phòng khách, và khi Ngô Uyển Uyển đi ra ngoài, cô nhìn thấy anh mặc tạp dề đi giữa phòng khách và phòng bếp.

“Triệu Mạc, ngươi làm gì vậy?”

Ngô Uyển Uyển gọi lại anh.

“Anh đang nấu ăn, anh đang nghĩ đến việc kho ít thịt thêm thức ăn. Em dậy đúng lúc, anh thêm hai miếng thịt kho vào mì cho em.”

Triệu Mạc đi vào bếp một lần nữa, và đợi cho đến khi Uyển Uyển rửa xong, anh cũng đã nấu mì xong.

Một quả trứng chiên, một tô mì thịt heo xé và một miếng xương sườn lớn bên trên.

Ngô Uyển Uyển ngạc nhiên nhìn anh:

“Đã lâu không ăn mì anh nấu, còn có xương sườn.”

Cô vẫn nhớ mình đã luôn ăn mì xương sườn mà anh nấu.

Anh bán hết thịt heo về nhà, và khi thấy cô ấy chưa ăn, anh ta sẽ nấu cho cô ấy một tô mì, thêm một miếng sườn và một quả trứng chiên.

“Buổi sáng ngủ dậy, có người gửi tới một miếng sườn to, còn có rất nhiều thịt ba chỉ, có thể dùng để làm thịt kho tàu. Miếng sườn này vừa mới ra khỏi nồi, chắc là rất thơm.”

Ngô Uyển Uyển cầm đũa gắp miếng sườn lớn cho vào miệng, hương vị vẫn như cũ, mùi vị do chính tay anh làm.

“Ừ, rất ngon.”

Ngô Uyển Uyển gắp cho anh, Triệu Mạc cắn một miếng.

“Tay nghề không hề giảm sút, không tệ lắm. Khi nào mẹ và Ái Uyển trở về, cũng để họ thử xem.”

Ngô Uyển Uyển thấy lạ nhìn anh:

“Hôm nay anh không phải đi làm sao?

“Anh nghỉ phép ba tháng, vừa chọn được một mảnh đất, ở dưới khu biệt thực của mình, muốn xây một tòa tổng công ty, anh không cần chạy qua chạy lại, có thể ở nhà với em và Ái Uyển.”

Bình luận

Để lại bình luận