Chương 136

:
Sau khi họ hàng rời đi, Lục Chi liền bế Giang Chi Chi đi lên lầu.
Lúc nãy ông bà nội và ba mẹ chồng cũng cho Lục Chi Chi rất nhiều tiền mừng tuổi, nhưng cô lại không thấy Giang Ngộ phát lì xì cho cô bé.
Sau khi đi lên lầu, Lục Chi liền đặt Giang Chi Chi ngồi lên trên giường, sau đó bắt đầu đếm tiền lì xì của Giang Chi Chi, dù sao đi chăng nữa thì Giang Chi Chi cũng là cô bé được người lớn trong nhà nuông chiều, yêu thương nhất.
Tiền mừng tuổi này phần lớn là để mừng lại cho mấy đứa nhỏ trong gia đình, chủ yếu là vì ông bà nội của Giang Ngộ có rất nhiều con cháu, nhưng bọn họ lại thương anh nhất, hiện tại lại càng yêu thích Giang Chi Chi, làm cho người ta cưng chiều không muốn buông tay.
Giang Ngộ đang chuẩn bị thay quần áo, thấy Lục Chi bỏ tiền mừng tuổi của Giang Chi Chi vào túi của mình một cách tự nhiên như vậy, anh liền quay sang hỏi cô. “Đó không phải là tiền mừng tuổi của Chi Chi hay sao?” Lục Chi thản nhiên đáp: “Đúng vậy, là của con bé, nhưng hiện giờ con bé vẫn còn rất nhỏ, không phải sao? Số tiền này tạm thời sẽ do mẹ của con bé là em bảo quản giúp, chờ đến khi con bé lớn lên, em sẽ trả lại cho nó.”
Trước kia, hồi còn là một đứa nhỏ, Lục Chi cảm thấy rất bực bội khi nghe ba mẹ của mình nói như vậy, bọn họ đã lấy hết sạch cả tiền mừng tuổi của cô. Nhưng bây giờ được làm mẹ, cô mới hiểu được cảm giác vi diệu đó, nhiều tiền như vậy ai mà chịu nổi đây?
Nhìn thấy dáng vẻ tham tiền kia của Lục Chi là Giang Ngộ biết ngay chuyện gì đã xảy ra, anh lắc đầu cười, không nói gì cả.
Sau đó, anh đưa cho Lục Chi hai phong bao lì xì.
Lục Chi nhìn hai bao lì xì, tò mò hỏi “Tại sao lại có tận hai bao lì xì? Ai đưa cho anh vậy? Không phải lúc nãy em đã trả lại cho người ta rồi sao?”
Giang Ngộ cọ nhẹ lên lòng bàn tay của cô. “Đây là anh cho em.”
“Nhưng ở đây không chỉ có một phong bao lì xì, một cái lì xì nữa là sao đây?”
“Cái đó là cho Giang Chi Chi, không phải em đã nói em sẽ giữ tiền mừng tuổi của con hay sao? Vậy nên anh đưa cho em luôn một thể.”
Vừa nghe anh nói như vậy, Lục Chi cảm thấy rất tức cười, tối nay Giang Chi được rất nhiều tiền mừng tuổi, cô cất lì xì đến mức đầy cả túi. Sau khi đếm tiền xong, Lục Chi chuẩn bị lên giường đi ngủ, dù sao đi chăng nữa thì cũng rất muộn rồi, ngày mai cô còn phải dậy sớm, buổi sáng nhất định là có rất nhiều người đến chúc Tết.
Lục Chi muốn đi ngủ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Giang Ngộ đang nhìn mình, cô lại cảm thấy hơi chột dạ. “Anh nhìn em bằng ánh mắt đó là có ý gì đây?”
Giang Ngỗ vỗ vỗ đùi của mình, sau đó gọi cô. “Tiếp tục chuyện lúc nãy được không? Lúc nãy vẫn chưa chuẩn bị tốt, chẳng lẽ em không muốn làm nữa hay sao?”
Lục Chi còn tưởng rằng anh đãăn cơm, du͙© vọиɠ vừa trỗi dậy có lẽ sẽ bị dập tắt.
Nhưng Giang Ngộ vẫn còn nhớ rõ.
Lục Chi đi đến bên cạnh anh, Giang Ngộ trực tiếp đè cô lên bàn trang điểm, đây là món đồ duy nhất mà Giang Ngộ không mang theo trước khi dọn ra khỏi nhà.
Trước kia không có bàn trang điểm, nhưng sau khi Lục Chi kết hôn, mẹ chồng đã mua cho cô một cái, bà nói phụ nữ cần dùng đến thứ này, khi nào về nhà chồng thì có thể dùng đến nó.
Lục Chi cảm thấy mẹ chồng đối xử với mình thật sự rất tốt, cái bàn trang điểm này vẫn luôn ở một chỗ. Giang Ngộ để cô đứng bên cạnh bàn trang điểm, bàn trang điểm này rất lớn, đối diện với gương, sau đó Giang Ngộ ngồi xuống ghế.
Lục Chi đang mặc váy, rất dễ giải quyết, vốn dĩ phía dưới cô có mặc quần tất, nhưng thời điểm Giang Ngộ cắm vào anh đã cởi ra mất, sau đó vội vàng đi ăn cơm nên chưa kịp mặc lại, hiện tại cũng chỉ còn một chiếc váy, anh kéo khoá của chiếc váy xuống dưới, cởi váy ra.
Phía dưới chỉ còn lại qυầи ɭóŧ của Lục Chi, bàn tay của Giang Ngộ sờ soạng lên mặt trên qυầи ɭóŧ của cô, ở giữa đã ướt sũng một mảng.
Lục Chi vừa đứng ở đó vừa bị Giang Ngộ dùng tay trêu trọc, qυầи ɭóŧ vốn dĩ đã ướt, trước khi ăn cơm vẫn luôn chảy nước, mặc dù đã lau sạch sẽ nhưng vẫn nhão nhão dính vào trên qυầи ɭóŧ. Giang Ngộ vừa cởi váy đã ngửi được hương thơm ngọt ngào này.
Anh còn cố ý đưa vào mũi ngửi thử, khiến Lục Chi cảm thấy xấu hổ không thôi. Bởi vì hiện tại hai người đang đứng đối diện với bàn trang điểm, Giang Ngộ làm cái gì, Lục Chi đều có thể nhìn thấy rõ ràng thông qua chiếc gương.
Khuôn ɭóŧ của cô, cọ xát trên dưới nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ tiểu huyệt của cô, nhìn thấy cô đã ướt sũng như vậy còn cố ý nhét qυầи ɭóŧ vào bên trong âʍ ɦộ để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, sau khi nhét được vào bên trong thì lại rút ra.
Mới chỉ qua lại có vài cái như vậy đã khiến chiếc qυầи ɭóŧ của Lục Chi ướt nhẹp, cởi ra một cái là dính nhớp không chịu được.
Lục Chi bị Giang Ngộ trêu chọc làm cho hai chân mềm nhũn, cô nhìn vào cái gương ở trước mặt hai người, Giang Ngộ lại tiếp tục cứng lên, lúc nãy anh dục cầu bất mãn, nên hiện tại cứng rất nhanh, đùa giỡn với Lục Chi một chút đã cương cứng không chịu được, anh cởϊ qυầи xuống đến mắt cá chân, sau đó kéo qυầи ɭóŧ xuống theo, cuối cùng trực tiếp cắm vào trong tiểu huyệt của Lục Chi, dùng tư thế vào từ phía sau.
Cắm vào trong bằng tư thế như vậy khiến Lục Chi nhìn thấy rõ hình ảnh hai người đang giao hợp qua chiếc gương ở trước mặt.
Giang Ngộ nắm lấy tay của Lục Chi, đặt lên bàn trang điểm, sau đó anh cắn vào bả vai của Lục Chi, trồng đủ các loại dâu tây vào sau lưng cô.
Lục Chi nhìn vào hình bóng của hai người trong gương, hạ thể dán sát vào nhau, phía trên trần như nhộng.
Bàn tay của Giang Ngộ vẫn đang sờ soạng tiểu huyệt của cô, vỗ về chơi đùa với lôиɠ ʍυ của cô.
Thông qua chiếc gương ở trước mặt, Lục Chi có thể nhìn thấy rõ những hành động sắc tình của hai người.
Cũng may là sau khi ngủ say Giang Chi Chi thường không tỉnh dậy, nếu không để cô bé nhìn thấy hình ảnh này, Lục Chi cảm thấy mình sẽ ngượng đến chết.
Lục Chi bị Giang Ngộ đυ. đến mức đầu óc quay cuồng, ánh mắt của cô đột nhiên bị một cuốn album lạc trong góc chăn thu hút.
Trước kia Lục Chi đã nhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy cuốn album này, hình như là do gần đây mẹ chồng của cô dọn dẹp nhà cửa, năm trước thời điểm tổng vệ sinh mẹ chồng của cô đã tìm ra album này rồi, đây là cuốn album thời học sinh và lớn học của Giang Ngộ.
Album này cất các hình ảnh thời tiểu học, cấp hai và cấp ba của Giang Ngộ.
Anh thật sự rất đẹp trai, từ nhỏ đã đẹp đến mức này, thời điểm còn nhỏ đã có thể nhìn ra, người ta thường nói thời còn bé ai mà đẹp trai thì lớn lên sẽ rất xấu, nhưng Giang Ngộ lại không giống như vậy, khi còn nhỏ đã đẹp trai, sau đó vẫn không thay đổi, thậm chí càng ngày lại càng đẹp.
Cô dở đến những bức ảnh chụp thời cấp ba của Giang Ngộ ở phần cuối của cuốn album, Lục Chi cảm thấy mấy bức ảnh này thật sự rất đẹp mắt.
Hai người bọn họ học chung một trường cấp ba, nhưng không chung khoá, nên khi nhìn thấy hai người mặc đồng phục giống y hệt nhau, Lục Chi còn thấy rất thân thiết.
Nhìn anh rất sạch sẽ, bức ảnh mặc đồng phục này chụp ở trường của bọn họ, có lẽ anh là một hot boy, dù sao đi chăng nữa thì cô học cấp ba nhiều năm như vậy cũng chưa thấy ai đẹp trai được như vậy.
Trước kia cô cũng nghe nói có một hot boy trong trường học, nhưng cô có cảm giác anh chàng hot boy kia cũng không thể đẹp bằng Giang Ngộ.
Lục Chi hỏi Giang Ngộ, “Từ nhỏ đến lớn anh đều đẹp trai như vậy, chắc là thời cấp ba anh là hot boy trong trường đúng không.”
Giang Ngộ ấn vào cặp mông của Lục Chi, thọc vào rút ra liên tục. Anh cảm thấy rất bội phục cô, hiện tại đang làm chuyện này mà vẫn ngẩn ngơ nghĩ đến chuyện khác được.
“Bà Giang à, là do tôi chưa dùng hết sức lực nên bà không thấy sướиɠ hay sao? Nếu không tại sao lúc này lại ngẩn ngơ nghĩ đến chuyện khác như vậy được?”
Lục Chi: “…”
Cô chỉ cảm thấy cuốn album ảnh này rất bắt mắt.
Nhìn thấy dáng vẻ mất tập trung của Lục Chi, đột nhiên Giang Ngộ tăng tốc độ, thọc vào rút ra nhanh đến mức phát ra những tiếng bạch bạch bạch, thật sự rất nhanh, nhưng Lục Chi lại không dám rêи ɾỉ lớn tiếng, sợ kêu quá to thì người ở phòng bên cạnh sẽ nghe thấy.
Nhưng hình phạt của Giang Ngộ thật sự quá mãnh liệt, Lục Chi không thể chịu nổi nữa. “Chậm một chút… Chậm một chút… Em chỉ tò mò tí thôi mà… Album để ở chỗ này, nên em mới không nhịn được thắc mắc một chút…”
Giang Ngộ cắn vào lỗ tai của cô, tự tin nói. “Nên là như vậy.”
Nghe Giang Ngộ nói như vậy, Lục Chi cảm thấy hơi tiếc nuối. “Tại sao chúng ta lại thiếu duyên thiếu phận như vậy chứ, cùng học chung một trường cấp ba, nhưng em lại không biết anh, đều tại anh tốt nghiệp quá sớm.”
Nhưng nếu Giang Ngộ không tốt nghiệp sớm như vậy, có lẽ người như cô cũng không thể ở bên cạnh Giang Ngộ được, bởi vì thời cấp ba cô vừa quê mùa vừa xấu xí, lên lớn học mới xinh đẹp hơn một chút, có lẽ là do biết cách trang điểm.
Nếu lúc đó Giang Ngộ nhìn thấy cô, khả năng cao cả đời này hai người sẽ không bao giờ có cơ hội ở bên nhau như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận