Chương 136

Hắn thật sự thích tiến vào miệng tử cung, mấy lần gần đây đều phải nhét quy đầu to lớn vào trong mới hài lòng.
Nếu nàng không chịu, hắn sẽ cố gắng nhõng nhẽo cầu xin.
Đỗ Yểu Yểu cảm thấy tử cung sắp bị nới rộng ra rồi.
“Nước chảy…” Thẩm Giai cảm thấy một dòng nhiệt giội vào đầu nấm.
“Sâu quá…” Đỗ Yểu Yểu nhíu mày nói.
Tóc tai quần áo của nàng vẫn ngay ngắn, khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên xuân sắc vô biên, Thẩm Giai trao cho nàng một nụ hôn đầy trìu mến: “Ôm chặt vào, Tật Phong sắp chạy đấy.”
“Chậm chút… chậm một chút…”
Nàng còn chưa dứt lời thì ngựa đã sãi vó chạy nhanh.
Thẩm Giai khống chế dây cương và ngồi im bất động, thân thể Đỗ Yểu Yểu lắc lư lên xuống, côn thịt rút ra hơn nửa cây khi ngựa nhảy lên rồi lại đâm mạnh vào trong lúc móng ngựa chạm đất.
Sức lực này còn mạnh bạo hơn lúc nàng ở trên, mỗi lần đều thúc thẳng vào tử cung, dù muốn trốn cũng trốn không thoát.
Khoái cảm dữ dội lập tức chiếm lấy cả thể xác lẫn tinh thần, Đỗ Yểu Yểu vừa sợ cũng vừa sung sướng, nàng muốn đẩy Thẩm Giai ra ngưng lo mình sẽ ngã xuống.
Tiểu huyệt chặt khít tiết ra dâm thủy, khiến chiếc đệm trên lưng ngựa hơi ẩm ướt.
“Không được… Ta không được…”
Ngón chân bên trong giày thêu cuộn tròn lại, nàng nằm sấp lên vai hắn mà run rẩy, toàn thân mềm nhũn rã rời như sắp rớt xuống.
“Nếu Yểu Yểu đồng ý thì nên xả thân đi theo quân tử, bỏ chạy giữa đường không phải tác phong của bà xã.” Thẩm Giai sướng đến mức nheo mắt, từng luồng khoái cảm từ bụng xông thẳng lên đầu.
Tử cung của nàng mềm mại non nớt, cắm vào thì mở ra, rút ra thì co lại, cảm xúc giữa lúc đó thật sự quá tuyệt vời.
Lúc này, cái miệng nhỏ sâu bên trong hơi mở rộng và ngậm lấy đỉnh đầu của hắn, liều mạng mút lấy nó, hắn không nỡ rời khỏi nơi nhỏ hẹp và ướt át này.
“Sắp bị cắm hỏng mất… hu hu…” Đỗ Yểu Yểu ngưỡng cao cổ, sống mũi bé xinh cọ vào cằm hắn, giọng nói mềm mại run lên: “Tiến vào Yểu Yểu… vào tận cùng bên trong…”
“Ngoan.” Thẩm Giai dụ dỗ nàng thả lỏng: “Thả lỏng nào, rồi cho nàng ăn tiếp.”
“Ngay bây giờ… A ta, ta không được…” Đỗ Yểu Yểu vô cùng sợ hãi.
“Trên giường chuyện gì cũng có thể, tiến vào sẽ thoải mái lắm.” Thẩm Giai an ủi: “Ta sẽ nhẹ nhàng, nàng đừng sợ.”
Ngoài miệng thì dịu dàng dỗ dành, nhưng khi ngựa vừa chạm đất, Đỗ Yểu Yểu theo quán tính rớt xuống, cả quy đầu của hắn đã cắm hết vào tử cung của nàng.
Thịt non mỏng vánh siết chặt rãnh quy đầu, tử cung nhỏ hẹp ngậm chặt hắn run rẩy không ngừng.
“A a a…”
Tiếng kêu sợ hãi cao vút của Đỗ Yểu Yểu biến thành tiếng rên rỉ sung sướng, côn thịt va chạm đến mức khiến hai mắt nàng trợn trắng, có thứ gì đó muốn xông ra khỏi cơ thể.
“Đi… ta sắp đến…” Nàng liên tục co rút, cả gương mặt đều là nước mắt.
“Đến đi…” Thẩm Giai để ngựa chạy chậm lại và hôn lên môi nàng.
“Hu hu hu… A đến đến…” Đỗ Yểu Yểu cắn môi, nức nở cao trào.
Thủy triều chảy ra khỏi khe hở cửa tử cung, hoa tâm ngậm chặt lấy thân gậy, một dòng nước trong vắt tràn ra khỏi nơi giao hợp.
Cái đệm đã ướt sũng hoàn toàn.
“Phu nhân như con suối, múc hoài không hết, dùng hoài không cạn.” Thẩm Giai trêu ghẹo.
“Đừng nói đừng nói…” Đỗ Yểu Yểu há miệng, muốn để lại một dấu răng trên môi hắn.
“Nếu còn sức lực như vậy thì cắn mạnh bên dưới một tí.” Thẩm Giai nghiêng đầu né tránh: “Cắn hỏng rồi, nàng sẽ được thảnh thơi một khoảng thời gian rất dài.”
Sợ nàng chưa kịp cắn hỏng nó thì mình đã hỏng trước rồi, Đỗ Yểu Yểu giãy eo: “Chàng mau rút ra đi, căng muốn chết…”
Thẩm Giai thúc vào ra hiệu: “Thay vì thúc giục ta, không bằng nàng tự nghĩ cách hút nó bắn ra thì chẳng phải đã ra rồi sao.”
Đỗ Yểu Yểu cắn vào cổ hắn: “Chàng bắn một lần thì chịu ra ngoài sao?”
Thẩm Giai ngửa đầu để nàng gặm: “Phiền phu nhân chịu khó hút thêm mấy lần, làm đẹp dưỡng nhan, kéo dài hương khói.”
Đỗ Yểu Yểu chịu đựng cái bụng phình to ê ẩm, cố gắng làm hắn bắn ra.
Thẩm Giai quất một roi khiến con ngựa lao nhanh thêm. Đỗ Yểu Yểu lắc lư theo nó, ngồi mạng xuống côn thịt.
“Hu hu…”
Sâu hơn.
“Ông xã… Yểu Yểu không cưỡi nổi nữa…”
“Mới có một lần, nàng yếu quá.” Thẩm Giai không thương tiếc mà giục ngựa chạy nhanh hơn. Dương vật va chạm lung tung trong tử cung, Đỗ Yểu Yểu như xâu kẹo hồ lô ngào đường, dính chặt lên người hắn.
Dù lên hay xuống thì hắn chưa từng tách ra khỏi nàng, hai người dán sát lấy nhau như hòa làm một thể.
Nơi nhạy cảm và mềm mại như thế không chịu được những trận đòn dữ dội. Gió gào thét bên tai, đầu óc Đỗ Yểu Yểu trống rỗng, không nghe thấy gì cả, toàn bộ thể xác lẫn tinh thần đều tập trung ở gậy thịt.
Hắn muốn nàng sống thì nàng sống, hắn muốn nàng chết thì nàng sẽ vui vẻ đến chết.
Hắn thúc hơn trăm cú, nơi co rút của nàng sẽ tiết ra thật nhiều nước, cứ lặp đi lặp lại như thế.
“Ông xã…” Một sợi nước bọt chảy ra thật dài, nàng yếu ớt đến mức không mở nổi mắt, tiểu huyệt ngậm lấy hắn và co rút có quy luật: “Muốn tiểu… Yểu Yểu muốn tiểu…”
“Bảo bối ngoan, cứ tiểu đi.” Thẩm Giai liếm nước bọt và đút cho nàng uống.
“Đừng… đừng…” Đỗ Yểu Yểu lắc đầu, không biết là từ chối lời của Thẩm Giai hay vì không thể chịu nổi khoái cảm to lớn.
Nàng co rút ngày càng nhanh, siết ngày càng chặt, nhất quyết giữ lại giới hạn đó, không chịu tiết ra.
“Bà xã, nàng tiểu đi, ta không chê đâu…” Thẩm Giai hút mạnh vào dái tai của nàng.
“A…”
Cảm giác tê dại như có dòng điện chạy từ trên xuống dưới và lan ra toàn thân, thân thể Đỗ Yểu Yểu giật giật mấy cái, hai chân giơ cao, vừa ngậm hắn vừa phun nước.
Miệng huyệt phun ra dâm thủy, cả lỗ nhỏ đỏ thẫm bên trên cũng mở ra và bắn ra một cột nước chảy xiết.
Từ gấp gáp đến chậm chạp, cuối cùng toàn bộ hoa huyệt đều co rút, nhỏ từng giọt tí tách
Thẩm Giai bị nàng cưỡng chế ép ra, dịch trắng bùng nổ trong tử cung non nớt.
Đầu óc Đỗ Yểu Yểu choáng váng, yếu ớt ngã vào khuỷu tay của hắn.
“Bà xã thật đẹp.” Người nào đó đổ thêm dầu vào lửa.
Đỗ Yểu Yểu vô cùng xấu hổ, chẳng lẽ bị làm đến mức đi tiểu là chuyện đáng mừng lắm sao?: “Chàng đã không biết nói chuyện thì im miệng cho ta.”
“Khen cũng không được sao?” Thẩm Giai ngượng ngùng, xoa lỗ tiểu của nàng: “Có phải nàng cảm thấy bị thiệt thòi, hay là lần sau ta cao trào cũng tiểu vào nàng được không?”
Đỗ Yểu Yểu: “…”
Nàng hung dữ trừng hắn: “Chàng dám tiểu, ta sẽ chặt chàng.”
“Không dám.” Thẩm Giai lấy lòng: “Bà xã thoải mái không?”
Nàng chọc vào ngực hắn và hừ: “Ta tiểu luôn rồi, chàng nói xem?”
Thẩm Giai cười và ôm nàng thật chặt: “Ta biết nàng nói một đằng nhưng lòng nghĩ một nẻo, rõ ràng bên dưới rất thích nhưng trên miệng vẫn nói không cần.”
“Lần sau không được chơi như vậy nữa…”

Bình luận

Để lại bình luận