Chương 137

“Không, không phải… Lục Thanh Hoài, không như anh nghĩ đâu, tối hôm qua chỉ vì trời mưa to quá nên em mới…”
Tống Miên cố gắng giải thích với hắn, nhưng hắn vốn không hề để bụng.
Tất cả đều là vô nghĩa, hắn thậm chí còn chẳng có kiên nhẫn đâu mà nghe.
Hắn lập tức cắt ngang lời cô, hơn nữa còn chặn cô lại.
Trong mắt hắn đượm ý cười, liếc nhìn Mạnh Viễn đang căm tức ở đằng sau, sau đó cong eo xuống, nhặt một cục gạch từ trong cái hố xi măng vây quanh gốc cây lên.
Hô hấp của Tống Miên nghẹn lại, không thể tin được chuyện hắn muốn làm. Mạnh Viễn ở phía sau cũng có phần khiếp sợ, nhưng cậu ấy đã mau chóng bình tĩnh lại.
Bởi vì lần trước lúc ở nhà hắn, hắn đã cần một mảnh sứ vỡ trên đất quét từ trên trán đến yết hầu, vạch từ từ xuống, chẳng qua là không cắt vào da thật mà thôi.
Cậu ấy vô cảm nhìn Lục Thanh Hoài, khinh bỉ: “Lục Thanh Hoài, mày chẳng qua chỉ có chút bản lĩnh này thôi.”
“Mạnh Viễn, em đừng nói nữa…” Nước mắt không ngăn được mà trượt dài xuống, Tống Miên nghiêng đầu gầm khẽ một tiếng.
Cô túm lấy cổ tay Lục Thanh Hoài, hốc mắt ửng đỏ mà nhìn hắn, gần như là van xin mà nói: “Lục Thanh Hoài, không cần, không cần như thế… Em đi theo anh, em về với anh, anh buông tha cho cậu ấy được không?”
“Nhưng tôi không hiếm lạ gì.” Lục Thanh Hoài chán ghét mà hất tay cô ra, trào phúng cười, nói bằng giọng chẳng sao cả. “Tống Miên, cô cho rằng cô là ai?”
“Tôi đã sớm nói với cô rồi, những thứ mà người khác từng chạm vào chính là rác rưởi, tôi sẽ không cần, tôi sợ dơ lắm.”
Lòng bàn tay lạnh băng của Lục Thanh Hoài nhéo cằm cô. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, lặp lại thêm lần nữa: “Tống Miên, cô quá dơ bẩn, đừng chạm vào tôi, tôi sợ dơ.”
Tống Miên ngơ ngác nhìn hắn, không thể tin được những lời này lại phát ra từ trong miệng hắn.
Cô buông lỏng tay, lùi về sau một bước, lẩm bẩm: “Em không có, bọn em chưa hề xảy ra cái gì cả…”
Mạnh Viễn không thể đứng nhìn Tống Miên bị bắt nạt như thế được, cậu ấy đột nhiên xông lên trước, nắm lấy cổ áo Lục Thanh Hoài, vung tay đấm một cú thật mạnh: “Lục Thanh Hoài, mẹ nó mày là một thằng súc sinh!”
Lục Thanh Hoài buông tay xuống, liếm môi nở một nụ cười, biểu cảm dần dần trở nên hung ác khát máu, nhưng hắn vẫn nghiêng đầu nhìn Tống Miên, lãnh đạm cười nói:
“Tống Miên, cô cứ luôn cảm thấy tôi đối xử với cô tàn nhẫn, nhưng cô vốn chẳng hề hiểu lúc tôi thực sự tàn nhẫn thì sẽ trông như thế nào.“
Lời còn chưa dứt, khi tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, Lục Thanh Hoài cũng đã túm chặt lấy cổ áo Mạnh Viễn, đè mạnh cậu ấy lên cây sau đó vung cục gạch lên, hung ác đập vào đầu cậu ấy.
Trong nháy mắt vỡ đầu chảy máu, máu tươi tuôn ra như suối.
Ánh mắt Mạnh Viễn tràn đầy kinh ngạc nhưng vừa đau vừa choáng váng nên không có sức lực, bị hắn đè lên cây độc ác đập liên tục mấy cái nữa.
Mạnh Viễn hoàn toàn xụi lơ nằm trên đất, mưa càng lúc càng lớn, trên mặt cậu ấy toàn là máu, nước mưa và máu trộn lẫn vào nhau, tầm mắt đã trở nên mơ hồ không rõ.
Cậu ấy dường như mơ hồ nhìn thấy Tống Miên đang liều mạng muốn lôi Lục Thanh Hoài xuống khỏi người cậu, đầu dần dần vang lên tiếng ong ong, cả tiếng khóc bén nhọn của Tống Miên cũng không nghe thấy nữa.
Mạnh Viễn đã không còn ý thức, nhưng Lục Thanh Hoài vẫn chưa ngừng lại.
Hắn giống như đã phát điên vậy, mặt không biểu cảm, bình tĩnh mà lại điên cuồng thi bạo, đập nát một cục gạch thì lại đổi sang cục khác.
Hắn không hề che giấu bạo ngược và tàn nhẫn phát ra từ tận trong xương cốt nữa.
Bản tính của hắn là như thế đấy.
Đầu của Mạnh Viễn bị đè trong cái hố cây đó, máu của cậu ấy và nước bùn bẩn thỉu trộn lẫn vào nhau.
Ngoại trừ lần ở trên sân bóng rổ hồi còn năm nhất đó, đây là lần thứ hai Tống Miên nhìn thấy Lục Thanh Hoài giống như một kẻ điên, mất khống chế mà đánh người đến gần chết mới thôi.
Máu loãng chảy đầy đất, đời này Tống Miên chưa thấy nhiều máu như vậy bao giờ.
Trong mắt cô chỉ còn lại màu đỏ tươi đó, cô thậm chí còn xuất hiện ảo giác, nhìn thấy khuôn mặt Lục Thanh Hoài dữ tợn giống như lệ quỷ, nhào về phía cô.
Tinh thần cô tan vỡ đến cực hạn, đầu đau như muốn nứt ra, thét chói tai và khóc thút thít, cảm giác như mình sắp điên rồi.
Mưa to, sấm sét, tiếng thét chói tai và tiếng khóc trộn lẫn vào nhau, quanh quẩn ở khu phế tích này, thế nhưng lại chẳng hề có ai đến cứu bọn họ, không ai có thể đến ngăn cản Lục Thanh Hoài bạo hành cả.
Cô vừa sợ hãi khóc thút thít và la hét chói tai, vừa nhào lên liều mạng ôm lấy eo Lục Thanh Hoài, kéo hắn ra sau.
Cô quỳ gối sau lưng hắn, run giọng cầu xin: “A Nghiên, đừng đánh, xin anh đừng đánh nữa, cậu ấy chảy máu nhiều quá, cậu ấy sẽ chết mất…”
“Nó chết hay không liên quan gì đến tôi? Nó muốn chết thật thì cũng là do số mệnh của nó ti tiện, xứng đáng, hiểu không?”
Lục Thanh Hoài đứng lên, xoay người ném cục gạch đó vào vũng bùn, từ trên cao nhìn xuống Tống Miên đang quỳ trước mặt hắn, thu lại lệ khí trên người, lãnh đạm đáp.
Nước bùn bắn lên mặt Tống Miên, không biết có phải là bắn vào mắt cô hay không mà cô cảm thấy khó chịu, vẫn luôn chảy nước mắt.
Cô và Mạnh Viễn giống như hai kẻ đáng thương bị ném vào vũng bùn tự sinh tự diệt.
Vốn chẳng có ai đến cứu bọn họ, số mệnh cứ luôn chọn những người có số khổ mà trêu cợt. Trời cao cứ mặc cho bọn họ bị người trước mặt giẫm đạp ở dưới chân, nghiền nát xương cốt, tùy tiện tra tấn mà lại không hề có sức lực phản kháng lại.
Tống Miên bò đến bên cạnh Mạnh Viễn, mặt cậu ấy đầy là máu nên cô vốn không dám chạm vào.
Cô khóc lóc vỗ vỗ mặt cậu ấy, cẩu khẩn: “Tiểu Viễn, em tỉnh lại đi, em tỉnh lại có được không? Em đừng làm chị sợ…”
Tống Miên tuyệt vọng khóc lóc, cô đột nhiên nhớ ra: “Xe cứu thương, phải rồi, phải gọi xe cứu thương…”
Cô run rẩy móc di động ra muốn gọi 120 (1), nhưng mưa to quá, màn hình đầy nước mưa vốn không thể gọi được, nhưng cô lại không buông tay, thử hết lần này đến lần khác.
Lục Thanh Hoài đi đến, trực tiếp cướp lấy di động của cô hung hăng đập ra xa. Tống Miên sửng sốt sau đó nổi điên đấm đánh chân hắn, tuyệt vọng khóc thút thít: “Lục Thanh Hoài, rốt cuộc là anh muốn làm gì? Anh cứu cậu ấy đi, cầu xin anh cứu cậu ấy đi, cậu ấy sắp không chịu được nổi rồi… Lục Thanh Hoài, anh thật sự muốn ép tôi đến chết mới vui vẻ hay sao? Anh rốt cuộc muốn làm gì đây hả?”
Trong mắt Lục Thanh Hoài tràn đầy sự âm u, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Tống Miên, máu lạnh và tàn nhẫn nắm sau cổ cô, đè đến trước khuôn mặt đầy máu của Mạnh Viễn.
Tống Miên không thể chịu được nổi cái sự kích thích thị giác sâu sắc này nên thét lên chói tai, muốn trốn ra sau nhưng bàn tay của Lục Thanh Hoài lại giống như một chiếc kìm sắt mà đè đầu cô xuống, dán lên mặt Mạnh Viễn, khiến cô thấy rõ tất thảy.
“Tống Miên, mở to mắt của cô ra mà nhìn thật rõ cho tôi, lúc tôi đối xử với người khác như thế này mới được gọi là tàn nhẫn đấy, hiểu chưa?”
“Cô cho rằng sau lớn hội thể thao hồi năm lớp mười một, tại sao Lý Nguyệt bị kích thích đến mức phải nghỉ học để vào bệnh viện tâm thần hả? Cô cho rằng vì sao cái đám chó đẻ miệng dơ bẩn quấy rầy cô trên sân bóng rổ hồi năm nhất không hề hé răng nói được nửa lời?”
“Tống Miên, từ trước đến nay, những kẻ bắt nạt cô chẳng có ai có kết cục tốt lành cả. Bọn họ đối xử với cô thế nào thì tôi sẽ dùng cách thức giống như thế bắt bọn họ trả giả gấp trăm lần, khiến cho bọn họ sống không bằng chết, như thế thì mới gọi là tàn nhẫn, còn cô thì sao hả, Tống Miên? Tôi có khi nào đối xử với cô như thế chưa?”
“Còn cái thằng phế vật này…” Lục Thanh Hoài sinh ra ý nghĩ độc ác túm lấy tóc Mạnh Viễn, nện thật mạnh đầu cậu ấy xuống vũng bùn, máu và bùn bắn lên khắp nơi nhưng hắn cũng không để bụng. “Tôi đã nhân từ nương tay buông tha cho nó một lần, nhưng nó cứ phải nhất quyết đi tìm đường chết, tới đây trêu chọc cô…”
Hắn kéo dài âm cuối, tạm ngừng một lát, ngón tay thon dài vỗ vỗ khuôn mặt của Tống Miên, sau một lúc lâu mới nở một nụ cười bất thường, gằn từng chữ một mà nói: “Tống Miên, hai người các cô…”
“Lần này, cô nói xem tôi có buông tha cho các cô không đây?”
Nói rồi, hắn trực tiếp bế ngang Tống Miên lên, quay về.
Tống Miên giãy dụa kịch liệt. Cô vừa đấm đánh Lục Thanh Hoài vừa khóc lóc cầu xin hắn cứu Mạnh Viễn.
Lục Thanh Hoài giống như không hề nghe thấy, mặt không biểu cảm mà nhét cô vào trong xe sau đó lái xe đến một nơi nào đó không rõ.
Chờ sau khi xe của Lục Thanh Hoài biến mất, Tô Thừa mới xuống khỏi xe mình.
Anh ta đi về phía sau tòa nhà, cúi người nhặt chiếc điện thoại đã vỡ tan tành của Tống Miên lên, cất vào trong một chiếc túi zip sạch sẽ rồi cất vào túi xách, cuối cùng mới đi về phía chỗ Mạnh Viễn đang hôn mê.
Anh ta cầm ô, cúi đầu liếc nhìn người đàn ông thoi thóp dưới đất, móc di động ra gọi 120, báo địa chỉ xong thì rời đi ngay.

Bình luận

Để lại bình luận