Chương 137

:
Lục Chi ở bên này vẫn còn đang bận ngắm nhìn, càng nhìn cô càng thấy Giang Ngộ thật sự rất đẹp trai, quá đáng tiếc, phải chờ đến hai năm trước cô mới được sở hữu một người đàn ông tuấn tú như vậy.
Lục Chi cảm thấy hơi mất mát, tính đi tính lại thì cô đã ngủ với Giang Ngộ mấy năm nay, mặc dù biết là như vậy, nhưng cô vẫn không nhịn được mà suy nghĩ đến chuyện, thời cấp ba Giang Ngộ chắc chắn sẽ không thích cô.
Nếu hồi cấp ba hai người yêu sớm thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa, thời còn học cấp ba cô cũng từng mơ ước có một người bạn trai đẹp trai như vậy, lúc đó chắc cô sẽ phát điên lên mất, thiếu nữ đang tuổi hoài xuân nào mà lại không muốn có một người bạn trai đẹp trai như vậy cơ chứ, hơn nữa còn là hot boy của trường nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ mất tập trung của Lục Chi, trong lòng Giang Ngộ xuất hiện cảm giác thất bại, hai người bọn họ đang làm chuyện đó, kết quả cô lại khen ngược, nhìn chằm chằm vào ảnh thời cấp ba của anh.
Tại sao lại như vậy, chẳng lẽ ảnh chụp hồi cấp ba với bây giờ không phải là cùng một người hay sao?
Hay là cô thích anh của hồi cấp ba hơn?
Nghĩ đến đây, Giang Ngộ xoay người Lục Chi lại, để cô đối diện với mình, lúc này Lục Chi không thể xem ảnh của anh được nữa.
Chỉ thấy Giang Ngộ tức giận hỏi cô, “Anh đang ở đây này, em còn xem ảnh chụp làm cái gì?”
Vừa nghe anh nói như vậy, Lục Chi cũng định giải thích, nhưng Giang Ngộ đã tách hai chân của cô ra, đẩy cô vào tư thế nửa ngồi xổm, đặt mông lên trên bàn trang điểm. Đúng lúc này, Giang Ngộ nhanh chóng nắm lấy dươиɠ ѵậŧ, quất mạnh mấy cái vào tiểu huyệt của cô.
Đây là hình phạt mà Giang Ngộ dành cho cô, dùng dươиɠ ѵậŧ to lớn kia quất lên âm đế của cô, vỗ liên tục vào âm đế.
Cứ tiếp tục quất đánh như vậy, khiến Lục Chi thoải mái đến mức kêu một tiếng: “A…”
Cô bị tiếng rêи ɾỉ kia làm cho sợ hãi, vội vàng đưa tay ra che miệng của mình lại, cô cảm thấy Giang Ngộ thật sự rất sắc tình, dám dùng dươиɠ ѵậŧ to lớn này để quất vào tiểu huyệt của cô, vốn dĩ môi âʍ ɦộ đã bị đủ đến hé mở, nên thời điểm anh quất lên đó, quật thẳng vào âm đế của cô.
Lục Chi bị anh trêu chọc đến mức sướиɠ muốn chết, cô kêu lên một tiếng. “Quá… Kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi… Đừng đánh nữa mà…”
Ban đầu Giang Ngộ chỉ muốn trừng phạt vì cô mất tập trung, nhưng nhìn thấy cô thích thú như vậy, anh lại tiếp tục dùng dươиɠ ѵậŧ quất lên tiểu huyệt của cô, sau đó vỗ vào âm đế của cô.
Dươиɠ ѵậŧ của anh vừa thô lại vừa to, mỗi lần quất vào đều rất mạnh, khiến Lục Chi ra rất nhiều nước, thời điểm những tiếng bạch bạch bạch vang lên cũng là lúc da^ʍ thuỷ ở trong hoa huyệt bắn tung toé ra ngoài.
Lục Chi bị đánh đến mức muốn khép mông lại, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, làm chuyện này thật sự quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Hai tay của Lục Chi đỡ lấy bàn trang điểm, thoải mái đến mức cắn chặt răng, nhìn thấy dáng vẻ thích thú như vậy của cô, Giang Ngộ lại tiếp tục quất, những tiếng bạch bạch bạch vang lên liên tục. Lục Chi có cảm giác hai chân của mình mất hết sức lực, sắp ngã xuống dưới.
Bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy khiến Lục Chi nhanh chóng lên cao trào, cả người cô mềm nhũn, trực tiếp ngã vào trên đùi của Giang Ngộ.
Giang Ngộ ôm lấy mông của cô, thấy cô không còn sức lực nữa, anh tiếp tục ấn lên mông của cô, để cô ngồi lên trên dươиɠ ѵậŧ của mình.
Lục Chi nâng mông lên, ánh mắt liếc nhìn phía bên dưới, sau đó chậm rãi ngồi xuống, nhét dươиɠ ѵậŧ của anh vào trong hoa huyệt của mình, đổi thành tư thế nữ trên nam dưới, cô ôm lấy Giang Ngộ chủ động di chuyển ở trên người của anh.
Lục Chi cảm thấy rất mệt mỏi, vốn dĩ thời gian này cô đã buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, hai người còn làm chuyện đó lâu như vậy khiến cô cảm thấy không còn một chút sức lực nào cả, cô mệt mỏi nhìn Giang Ngộ, nói. “Em không được, không còn đủ sức nữa, không thể làm được đâu.”
Thấy cô mệt mỏi như vậy, Giang Ngộ liền để cô ngồi xuống, còn anh thì đỡ lấy cặp mông của cô, tiếp tục thoả mãn du͙© vọиɠ của mình.
Lúc cắm vào anh cũng không thèm đeo bαo ©αo sυ, nên thời điểm bắn tinh Giang Ngộ phải rút ra ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c dính đầy trên bụng của Lục Chi.
Giang Ngộ đã giải quyết xong, Lục Chi cũng lên cao trào, anh bế cô vào trong phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, sau khi làm xong tất cả mọi việc thì Lục Chi cũng đã ngủ say.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, Lục Chi phát hiện Giang Chi Chi đang nắm chặt lấy tóc của mình.
Sau khi sinh con ra, đa phần những bậc làm cha làm mẹ đều cảm thấy đứa trẻ giống như một thiên thần nhỏ, bảo bối xinh xắn còn nhỏ như vậy nhưng thật sự rất đáng yêu, nhưng cũng có lúc bọn họ bị hành động của mấy đứa trẻ làm cho tức chết, cũng giống như lúc này, Giang Chi Chi đang chạy đến nắm lấy tóc của cô, kéo mạnh một cái.
Lục Chi vẫn đang buồn ngủ, nhưng khi bị Giang Chi Chi giật tóc như vậy, cô nhanh chóng mở to mắt, trừng mắt nhìn cô bé.
Giang Chi Chi chỉ muốn mẹ chơi với mình, hiện tại nhìn thấy mẹ đã tỉnh dậy, cô bé còn vui vui vẻ vẻ mỉm cười thật tươi nhìn cô, hai tay vẫn nắm lấy tóc của cô, thỉnh thoảng lại kéo một cái.
Lục Chi cảm thấy mình cũng không phải là người dễ chọc, hiện tại lại bị Giang Chi Chi giật tóc như vậy, cô cũng muốn trả thù cô bé, nhanh chóng nắm lất tóc cô bé, kéo một cái thật mạnh.
Nhưng Giang Chi Chi thật sự rất ít tóc, chỉ có một cái bím tóc nho nhỏ.
Vừa nhìn một cái là biết bím tóc nho nhỏ này là do ba của cô bé đã tết cho cô bé.
Lúc trước vì muốn tết tóc cho Giang Chi Chi, Giang Ngộ đã phải xem video tết tóc cả một đêm, cũng may là học được chút xíu.
Nhất là khi xem văn kiện, Giang Ngộ cũng không nghiêm túc và cẩm thận như vậy, xem đi xem lại rất nhiều lần.
Sau đó anh còn dám lấy Lục Chi ra làm vật thí nghiệm cho bản thân mình, thử xem anh có thể buộc tóc được hay không, dù sao đi chăng nữa thì anh vẫn thấy trên video chỉ là mấy lời lý luận suông, phải đích thân tết tóc mới biết được thành công hay là không.
Lúc đó, vừa nghe thấy anh nói ra lý do này, Lục Chi đã bị chọc đến bật cười, cô hỏi anh. “Không phải anh muốn dậy cho Giang Chi Chi làm thế nào để buộc được tóc hay sao? Anh trực tiếp tết luôn cho con bé không phải tốt hơn hả?”
Khi đó Giang Ngộ còn bịa ra mấy lời nghe rất có đạo lý, “Tóc của con bé ít đến mức dán vào da đầu như vậy, anh vừa mới học nên sợ làm đau con, nên anh mới chọn đầu của em để thử nghiệm trước.”
Vừa nghe thấy lý do này, Lục Chi không biết nên không hay nên cười, nhưng cô vẫn chủ động xoã tóc ra để cho anh thử.
Thời điểm tết tóc Giang Ngộ thật sự rất nghiêm túc…
Suýt chút nữa anh đã giật hết sạch tóc của cô.
Ban đầu chân tay vẫn còn vụng về, không biết một cái gì cả, nhưng về sau cũng khá là thành thạo, đã tết được những bím tóc nhỏ, nên càng về sau anh càng thích tết bím tóc nhỏ cho Giang Chi Chi.
Cũng chỉ có ba của đứa trẻ mới thích tết tóc chổng ngược lên trời giống như vậy, chỉ có ba sợi tóc, ba cái chun nhỏ.
Lục Chi lập tức nắm được mấy cái chun giữa bím tóc nho nhỏ của cô bé, sau đó kéo một cái.
Vốn dĩ Giang Chi Chi chỉ muốn chơi cùng với mẹ của cô bé, nhưng hiện tại bị kéo tóc đến mức tủi thân khóc nấc lên.
Lần này lại là giả khóc, giống kiểu sét đánh nhưng không mưa, nhìn mãi chẳng thấy nước mắt đâu.
Vừa nghe thấy tiếng khóc của con gái, Giang Ngộ ngay lập tức chạy vào bên trong, anh chỉ nhìn thấy Giang Chi Chi đang che mặt khóc nức nở.
Giang Ngộ lập tức chạy tới bế cô bé lên, sau đó quay sang hỏi Lục Chi. “Sao vậy em?”
Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng Giang Chi Chi đúng là một con nhỏ trà xanh, hiện tại nằm trong vòng tay của ba ba nhà mình là bắt đầu khóc lóc thảm thiết, làm ra vẻ mình đã phải chịu rất nhiều tủi thân.
Nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột lo cho con gái như vậy của Giang Ngộ, Lục Chi liền vẫy tay với anh.
“Anh lại đây, em sẽ cho anh biết lúc nãy Giang Chi Chi đã làm ra chuyện quá đáng quá thể gì.”
Vừa nghe cô nói như vậy, Giang Ngộ cũng cảm thấy rất tò mò, anh muốn biết Giang Chi Chi đã làm chuyện gì quá đáng nên nhanh chóng đi qua, kết quả Lục Chi trực tiếp nắm lấy tóc của anh, kéo mạnh một cái.
Cũng may là tóc anh không phải loại đầu một tấc nên dễ dàng túm được vị trí chính giữa, kéo mạnh mấy cái.
Giang Ngộ: “…”
Lúc nãy Giang Chi Chi vẫn còn đang giả vờ khóc, nhìn thấy mẹ giật tóc của ba mình, cô bé cũng cảm thấy rất thú vị, nên cũng đưa tay ra túm lấy tóc của Giang Ngộ.
Lúc nãy còn đang khóc lóc, bây giờ đã bị chọc cười, cười hi hi ha ha không ngừng.
Lục Chi: “Anh đã hiểu chưa? Hiện tại con gái của anh đang muốn chơi trò chơi bố con.”
Giang Ngộ, “…”

Bình luận

Để lại bình luận