Chương 137

Xe ngựa đi suốt mấy chục ngày, cuối cùng cả đoàn người đã đến kinh thành.
Nhớ lại cảnh tượng lúc rời kinh, Đỗ Yểu Yểu cảm thấy đúng là cảnh còn người mất.
Hồi đó nàng bị Thẩm Giai đánh thuốc mê và mang đến Nam Chiếu, dọc đường gặp phải nhiều chuyện như thế, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn quay về nơi bắt đầu.
Bài trí trong phủ không hề thay đổi, vì đón nàng trở về, quản gia cố ý treo rèm và lụa đỏ ngoài cửa viện, tựa như cưới con dâu mới vào cửa vậy.
Ngân Diệp ôm Đỗ Yểu Yểu và khóc một trận.
Nàng ta khẽ nói với nàng, biết phu nhân thoát chết trong đường tơ kẽ tóc và lại quay về, hạ nhân trong phủ vui đến mức không thể ngủ ngon suốt mấy hôm, suốt một năm đối diện với Tướng công lạnh lùng và tâm trạng thất thường, tất cả mọi người đã lo sợ đủ rồi.
Có phu nhân, bầu trời đầy mây mù đã chuyển thành thoáng đãng!
Đỗ Yểu Yểu quay về phòng ngủ, mọi thứ vẫn như trước. Bàn ghế tủ tráp sạch sẽ sáng bóng, những món trang sức thịnh hành được bày trước bàn trang điểm, trong tủ treo một hàng y phục mỏng sắp vào hè, giống như nàng chưa từng rời đi.
Ngay cả chăn gối cũng được giặt sạch và xông bằng hương đào.
Thẩm Giai lơ đãng bổ sung: “Mỗi ngày đều có người đến dọn phòng, nên nàng có thể ở bất cứ lúc nào. Mỗi quý, ta đều chọn trang sức và y phục theo sở thích của nàng, nếu nàng không thích, ta sẽ kêu người mang đến cho nàng chọn lại.”
Hắn ôm nàng từ phía sau và nói nhỏ: “Nàng nhìn xem cần thêm thứ gì vào phòng chúng ta nữa không? Ta đã cho người sửa chữa buồng tắm, đủ để hai chúng ta dùng.” Bồn tắm đã được mở rộng gấp đôi so với lúc trước.
“Sau này chàng muốn ở cùng ta sao?” Đỗ Yểu Yểu hỏi, trước kia thỉnh thoảng họ cũng hay chia phòng.
Thẩm Giai hôn lên cổ nàng: “Ta không muốn rời xa bà xã dù chỉ một phút.”
“Cảm ơn.” Đỗ Yểu Yểu nắm tay hắn, được người khác nhớ nhung như vậy, không vui sướng không cảm động là giả.
“Ta đã sớm nói giữa phu thê đừng nói cảm ơn.” Thẩm Giai kéo Đỗ Yểu Yểu đứng thẳng lại, giả vờ tức giận cắn lên môi nàng một cái.
“Ưm…” Đỗ Yểu Yểu nỉ non một tiếng, chủ động dâng đôi môi lên: “Ta yêu ông xã, yêu những gì chàng đã làm cho ta…”

Buổi chiều Thẩm Giai tiến cung diện thánh, Đỗ Yểu Yểu nghe Diệp Ngân ríu rít kể rất nhiều chuyện đã xảy ra ở kinh thành.
“Phu nhân, ngài không biết đâu, ban đầu nhiều người cho rằng ngài không còn nên đều muốn leo lên cành cao là Tướng công.” Cái miệng nhỏ của Ngân Diệp cứ mấp máy: “Đừng cho rằng em không để ý, Kim Chi lén quyến rũ Tướng công, còn con hồ ly tinh ở trong Phúc vương phủ nữa, bỏ thuốc vào rượu của Tướng công. Ngay cả Khương phu nhân cũng tự mình đến đây, muốn tác hợp hôn sự cho Lâm cô nương và Tướng công nữa.”
Theo cốt truyện ban đầu, Kim Chi được làm thiếp, Lâm Thư Uyển đã chết từ lâu, Đỗ Yểu Yểu kinh ngạc hỏi: “Hiện giờ Kim Chi ở đâu? Lâm Thư Uyển đã thành hôn chưa?”
“Kim Chi đến thôn trang và được gả cho một quản sự, nghe nói nàng ta mới vừa sinh một nhi tử cách đây vài hôm, Tướng công còn chuẩn bị một ít lễ mọn vì nàng ta là người cũ ở Thanh Châu.” Ngân Diệp nói tiếp: “Lâm cô nương vừa đính ước với Trạng nguyên nhà nghèo của năm nay, Trạng nguyên đó tuấn tú lịch sự, hai người rất xứng đôi.”
Đỗ Yểu Yểu gật đầu.
Ngân Diệp nhỏ giọng thưa: “Nô tỳ vẫn theo dõi siết sao giúp phu nhân, lúc ngài không có ở đây, không có nữ tử nào đến gần Tướng công cả.”
“Ừm, xem như chàng đã giữ mình trong sạch.” Đỗ Yểu Yểu cười nói.
“Còn không phải sao.” Ngân Diệp cười: “Người trong kinh thành đều nói hiếm thấy một phu quân si tình, nhờ phần tình cảm vô cùng chân thành này đã phù hộ phu nhân quay về bình an.”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, một tiểu nha hoàn lại đây bẩm báo Tướng công dẫn Phúc vương về phủ.
“Chào tẩu phu nhân.” Sở Đắc vẫn giữ gương mặt mũm mĩm, bụng tròn trịa, mắt ti hí, thi lễ với Đỗ Yểu Yểu.
“Vương gia đừng khách sáo.” Đỗ Yểu Yểu vội vàng đáp lễ.
Sở Đắc nói rõ ý đồ: “Hôm nay ta đến đây là vì muốn mời Thẩm huynh và tẩu tử tham dự yến tiệc vào hai ngày sau. Tiểu thiếp thứ mười chín của ta vừa mới sinh một nữ nhi, đây là chuyện vui đầu tiên của năm nay nên phải tổ chức thật lớn.” Sau đó hắn ta cảm thán: “Đáng tiếc Lâm huynh vừa rời kinh thành vào tháng trước…”
Đỗ Yểu Yểu biết Sở Đắc phong lưu, Lâm Thư Ngạn là trưởng tử Lâm gia, lại giữ chức Tiến sĩ Quốc Tử Giám, tương lai sáng lạn, tại sao lại rời kinh vô cớ? Nàng tò mò nhìn Thẩm Giai.
Thẩm Giai hờ hững nói: “Thư Ngạn cãi nhau với người nhà vì một tỳ nữ, cầu xin thánh thượng thả đệ ấy ra ngoài.”
“Thế à.” Đỗ Yểu Yểu hiểu rõ, cảm thấy xấu hổ vì bức thư hơi lộ liễu lúc trước, thì ra người ta đã có người trong lòng từ lâu.
Nhắc tới việc này, Sở Đắc như được mở máy hát: “Lâm huynh không có nghĩa khí, ta thật sự muốn xem mỹ nhân tuyệt sắc cỡ nào khiến hắn mê mẩn như vậy, người này cứ giấu giấu giếm giếm, không chịu dẫn ra ngoài để mấy huynh đệ nhìn thử.”
“Mấy cô nương trong hậu viện của huynh còn chưa đủ à?” Thẩm Giai chuyển chủ đề: “Nếu không đối xử thật lòng với người thì sao gặp được người thật lòng, huynh nên sớm kiềm chế tính tình phóng đãng lại, trông chừng thê thiếp và con cái của huynh sống qua ngày đi.”
“Ta cũng nghĩ thế.” Sở Đắc kêu lên: “Huynh thật lòng yêu phu nhân, trong lòng Lâm Thư Ngạn có tỳ nữ đó, hoàng huynh của ta thì mê mệt tiểu công chúa da đen ở Ô Hoàn, chỉ có mình ta, haiz…”
Liên quan đến việc riêng tư của nam nhân, Đỗ Yểu Yểu hiểu ý rời đi: “Phu quân, ta đi xem phòng bếp nấu chè xong chưa nhé?”
Nhìn bóng lưng yểu điệu của Đỗ Yểu Yểu, Sở Đắt hâm mộ: “Thẩm huynh, ta rất hâm mộ huynh…”
Thẩm Giai không nói gì.
Sở Đắc lẩm bẩm: “Ta nguyện có được trái tim một người, bạc đầu không xa nhau… Ta chưa từng quên Tiểu Cửu của mình…” Giọng điệu của hắn ta tràn đầy buồn bã.
“Ta cực kỳ vui vì đã tìm thấy Yểu Yểu trở về…” Thẩm Giai cười cảm thán, nếu không hắn không biết mình sẽ biến thành thế nào, nhất định còn chẳng bằng Sở Đắc.

“Ông xã, chè đã được nấu xong…”
Sau khi Sở Đắc đi rồi, một mình Thẩm Giai đứng yên trong viện rất lâu, bỗng nhiên, hắn nghe thấy một giọng nữ trong trẻo.
Đỗ Yểu Yểu mặc y phục màu xanh, tóc đen nhánh, hai má trắng như tuyết, bước ngược nắng về phía hắn.

Bình luận

Để lại bình luận