Chương 138

Bíp bíp bíp.
Trong bóng tối, âm thanh nhập mật mã vang lên. Tống Miên chậm chạp và co ro, cuộn người lại, núp trong góc phòng.
Cũng bởi vậy nên trong không gian rộng rãi mà kín mít này lại nhiều thêm tiếng xích sắt va chạm vào với nhau theo từng động tác của Tống Miên.
Một tháng, hai tháng, hay là ba tháng rồi nhỉ?
Tống Miên cũng không còn nhớ rõ được nữa, dù sao thì ngày hôm đó, sau khi bị Lục Thanh Hoài bắt đi, cô đã bị nhốt vào căn phòng dưới lòng đất này. Từ khi đó cho tới hiện tại, Tống Miên chưa từng được nhìn thấy sáng mặt trời một lần nào cả.
Lục Thanh Hoài bật điện lên, Tống Miên ở trong bóng tối trong một khoảng thời gian dài, theo phản xạ mà lấy tay che chắn ánh sáng.
Hiện giờ cô rất gầy yếu, da dẻ trắng bệch, trông giống như một u linh phiêu đãng vậy.
Lục Thanh Hoài nhìn thấy rất rõ ràng từng vòng vết hằn màu đỏ sưng tấy còn chưa kịp tiêu tán trên cổ tay của Tống Miên. Toàn thân cô trần truồng, vết bầm phủ khắp cơ thể, đang run rẩy mà co mình rúc vào trong góc phòng. Từng vòng băng gạc quấn trên cổ chân mảnh khảnh của Tống Miên lại một lần nữa bị cọ rách, nhiễm lên màu máu đỏ tươi.
Biểu cảm của Lục Thanh Hoài vẫn không hề thay đổi. Hắn đặt cái túi bóng mà mình đang xách trên tay lên trên mặt bàn của cái bàn tròn để đầy đồ dùng tình thú ở gần cái tủ nhỏ, sau đó thì giống như mọi lần, mở cái máy quay phim dựng trước giường lên.
Lục Thanh Hoài điều chỉnh lại máy quay một lúc. Đợi đến khi máy quay bắt đầu ghi hình rồi hắn mới bắt đầu quay trở lại phía trước cái bàn tròn, lấy phần đồ ăn đã chuẩn bị cho Tống Miên ra rồi đi tới bên cạnh giường.
Hắn ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn Tống Miên bằng ánh mắt thật ấm áp, dịu dàng. Lục Thanh Hoài vỗ vỗ vào vị trí ở bên cạnh mình, dịu giọng gọi cô: “Bé cưng à, mau lại đây ăn cơm nào.”
Biểu cảm của Tống Miên ngây ngô sợ sệt. Cô liếm cánh môi khô chát của mình, sau đó bèn ngoan ngoãn nghe lời, bò tới bên cạnh hắn.
Lục Thanh Hoài nhìn thấy cổ chân mảnh mai của Tống Miên còn kéo theo đoạn xích sắt nặng nề, cùng với bầu sữa không ngừng lắc lư theo từng động tác của cô làm cho dương vật của hắn lại cứng lên rồi.
Dạo này Tống Miên đúng thật là rất ngoan ngoãn, ngoại trừ lúc làm tình là không khóc cũng không quậy ra thì cũng không nói thêm bất kỳ lời nào làm cho hắn không vui nữa. Ngoài việc hiện tại cô càng ngày càng trì độn, phản ứng càng ngày càng chậm chạp ra thì cũng càng ngày càng yên tĩnh.
Nhưng mà Tống Miên bị nhốt trong một không gian bị phong bế trong một khoảng thời gian dài, hơn nữa, mỗi ngày chỉ có những khi hắn xuất hiện thì cô mới được nhìn thấy ánh sáng, như vậy cũng là bình thường.
Lục Thanh Hoài ôm lấy eo của Tống Miên bằng một tay, kéo cô ngồi lên đùi mình, kéo theo đó là tiếng xích sắt trên chân cô vang lên lách cách.
Lục Thanh Hoài nghiêng đầu khẽ hôn lên bờ môi của Tống Miên một cái rồi mỉm cười khen cô: “Bé cưng ngoan lắm, hôm nay đều là những món mà em thích ăn này.”
Tống Miên gật gật đầu rồi nhìn trừng trừng vào thịt kho tàu và sườn kho bóng loáng dầu mỡ, đầy đủ sắc hương vị ở trong hộp cơm. Cô đúng thật là đã đói lắm rồi, ngay cả biểu cảm trì độn và đôi mắt vô hồn lúc bình thường cũng sáng dần lên.
Lục Thanh Hoài nhìn thấy bộ dạng mèo con đói ăn của cô, khóe miệng cong lên, trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều.
Hắn cầm đũa lên, bắt đầu đút cho cô ăn. Tống Miên đã quen với loại việc như này từ lâu nên cũng ngoan ngoãn mặc cho hắn đút đồ ăn cho mình.
“Muốn… Muốn ăn thịt.” Lục Thanh Hoài vẫn luôn gắp cho cô món rau cải xanh mơn mởn ở trong hộp đồ ăn khác, giọng nói vừa nhỏ lại vừa thanh của Tống Miên vang lên.
Ngoại trừ tiếng khóc lóc van nài trong những lúc làm tình ra thì đã rất lâu rồi Tống Miên chưa từng chủ động mở lời nói chuyện với Lục Thanh Hoài. Vì thế cho nên, rất rõ ràng, giọng nói mà cô phát ra đều vô cùng khó khăn.
Lục Thanh Hoài thương yêu Tống Miên, xoa xoa đầu cô. Hắn dịu dàng hỏi: “Được, muốn ăn thịt kho hay là ăn cá?”
“Thịt kho.”
“Được.” Lục Thanh Hoài đáp lời, nhưng chưa đút cho cô ăn được bao nhiêu thì hắn lại bắt đầu gắp rau cải và mấy món chay thanh đạm khác.
Ánh mắt của Tống Miên bất giác lộ ra vẻ oán giận, nhưng cô không hề nói ra mà lại im lặng nuốt hết phần thức ăn đó.
Bởi vì trước kia Tống Miên không ít lần bị Lục Thanh Hoài trừng phạt vì không chịu ăn cơm cho tử tế, vậy nên giờ đây cô đích thực là bị chỉnh cho phát sợ luôn rồi.
Thế nhưng Lục Thanh Hoài nhìn thấy bộ dạng tủi thân của cô thì lại không nhịn được mà mỉm cười. Hắn hôn lên đôi môi của Tống Miên, liếm sạch giọt nước xốt còn dính trên khóe miệng của cô, sau đó lại chủ động giải thích với cô rằng: “Miên Miên ngoan nào, bây giờ em không nên ăn những món quá nhiều dầu mỡ, nhưng mà nếu như em muốn ăn thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói cho anh biết, có được không?”
Tống Miên gật gật đầu. Khó khăn lắm cô mới đợi được đến lúc ăn xong cơm để trở về vị trí cũ của mình. Lục Thanh Hoài dọn dẹp xong đống rác, rửa sạch tay rồi cầm nước thuốc quay lại với Tống Miên, vừa khéo khoác lấy eo của cô, kéo cô vào trong lòng mình.
“Đợi một chút. Cổ chân của em lại chảy máu rồi, cần phải bôi thuốc mới được.”
Tống Miên rũ mắt, ngồi bên cạnh giường. Cẳng chân nhỏ nhắn trắng nõn của cô đặt lên trên đùi của Lục Thanh Hoài. Tống Miên nhìn hắn lấy chìa khóa ra, mở chiếc còng sắt đang xích lấy chân của mình.
Hắn gỡ từng vòng, từng vòng băng gạc ra, cổ chân mảnh mai của Tống Miên máu thịt lẫn lộn một vòng. Tống Miên thấy vậy nhưng cũng không nhíu mày lấy một cái.
Lục Thanh Hoài tỉ mỉ cẩn thận xử lý giúp cô xong bèn đi vào phòng vệ sinh.
Tống Miên dựa vào góc tường, co mình trong chăn, nhìn về phía đốm đỏ đang nhấp nháy của chiếc máy quay mà ngây người.
Căn phòng dưới tầng hầm này, ngoại trừ việc không thể nhìn thấy ánh sáng ra thì không hề ẩm ướt như những tầng hầm khác, bởi vì tất cả mọi thứ ở nơi này đều đã được xử lý qua bằng phương thức đặc biệt.
Cánh cửa ở đây, mỗi một mặt tường ở đây, mỗi một cái bàn, chiếc ghế, cái giường ở đây, thậm chí là cả sợi dây xích trên chân của cô đều được làm bằng những chất liệu đặc thù và được xử lý qua, có đập phá thế nào cũng không thể làm cho chúng sứt mẻ được một chút nào hết. Tống Miên phát ngốc ở đây cũng chẳng khác gì bị cầm tù trên một hòn đảo hoang cả.
Hơn nữa, không chỉ có vậy, ở trong gian phòng bí mật này còn được lắp đặt vô số camera giám sát cỡ siêu nhỏ.
Lục Thanh Hoài từng cho cô nhìn qua màn hình kiểm soát, mật độ vô cùng dày đặc. Nhất cử nhất động của cô đều bị giám sát, không có một chút tự do nào hết.
Tống Miên cảm thấy hơi buồn ngủ nên đã nhắm mắt, chuẩn bị đi ngủ.
Lục Thanh Hoài lên giường, ôm lấy cô từ phía sau lưng, sau đó bắt đầu ôn tồn với cô.
Tống Miên không hề phản ứng lại, việc này đã dần trở thành chuyện thường ngày ở huyện rồi.
Hơn nữa hiện tại, toàn thân cô đều vô tri vô giác, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian, chỉ có mỗi lúc Lục Thanh Hoài tới đây thì cô mới biết được rằng, lại một ngày nữa qua đi rồi.
Lục Thanh Hoài từ sau lưng dính sát lấy gáy của Tống Miên, liên tục hôn lên cạnh cổ của cô. Những ngón tay thon dài của hắn thì ngựa quen đường cũ mà tách hai chân của cô ra, xoa nắn hoa huyệt khô ráo mà ấm nóng của cô.
Ngón tay tách cánh hoa ra, thuận theo âm môi non mềm mà từ từ xoa nắn.
Tống Miên túm lấy mép chăn, không rên một tiếng nào. Lục Thanh Hoài giày vò một lúc lâu mà không thấy cô ra nước. Đột nhiên, hắn ngừng lại động tác của mình, cùng với đó là tiếng kéo mở ngăn kéo vang lên.
Tống Miên cho rằng hắn muốn dùng thứ đó, hoảng sợ và lo lắng ngồi dậy, quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Đừng… Đừng dùng…”
Tống Miên còn chưa dứt lời thì đã thấy hắn cầm tuýp dịch bôi trơn ở trên tay, còn Lục Thanh Hoài thì yên lặng đợi cô nói cho hết câu vừa rồi.
Tống Miên siết chặt lấy góc chăn, ngơ ngác nhìn hắn, sau đó liền rũ mắt, tránh khỏi ánh mắt của hắn rồi nằm lại xuống giường giống như ban nãy.
Cô tưởng rằng hắn muốn lấy thuốc kích tình.
Hiện tại Tống Miên càng ngày càng giống một người tính lãnh đạm, ướt càng ngày càng chậm, ấy vậy mà Lục Thanh Hoài lại không hề buông tha cho cô. Hắn sẽ trực tiếp bôi thuốc kích tình lên phần dưới của cô, làm cho cô trở nên hưng phấn.
Chiếc máy quay kia tồn tại cũng chính vì điều này.
Lục Thanh Hoài cầm theo tuýp dịch bôi trơn lên giường. Hắn ôm lấy eo của Tống Miên rồi dịu dàng nói bên tai cô: “Bé cưng đừng sợ. Sau này anh sẽ không dùng thứ đó nữa.”
Tống Miên co ro cuộn người lại, không nói một lời.
Dương vật cứng rắn và nóng rực đang cọ lên mông của cô. Lục Thanh Hoài bóp dịch bôi trơn ra tay, sau đó liền bôi nên nơi tư mật của Tống Miên. Ngón tay thon dài không ngừng khuấy đảo bên trong hoa huyệt chật hẹp của cô, làm cho tất cả số dịch bôi trơn đều được thoa đều khắp nơi.
Tống Miên đang nằm nghiêng, cảm thấy một chân của mình bị kéo gác lên hông của Lục Thanh Hoài. Một bàn tay khác của hắn thì đỡ lấy dương vật thô to của mình, từ từ đưa vào trong.
“Ưm…” Không biết chăn trên người đã bị đá văng đi từ lúc nào, Tống Miên chỉ còn biết siết chặt lấy ga trải giường rồi kìm giọng rên lên một tiếng.
Cô không hề cảm thấy đau đớn một chút nào, chỉ là cảm thấy thân dưới bị nhồi nhét nên khó chịu mà thôi, bởi vì Lục Thanh Hoài gần như đã bôi hết quá nửa tuýp dịch bôi trơn và động tác của hắn cũng đủ dịu dàng.
Nhưng không hiểu tại sao, lần này Lục Thanh Hoài lại rất coi trọng cảm nhận của Tống Miên. Hắn dính sát vào vành tai của cô, cọ cọ rồi dịu dàng hỏi: “Sao thế? Làm em đau rồi à?”
Tống Miên lắc đầu, thế nhưng cơ thể lại hướng về phía trước mà co lại.
Lục Thanh Hoài cắn lấy tai cô, trực tiếp kéo cô trở lại trong vòng tay của mình. Thân dưới của hắn thúc nhẹ vào người cô một cái, thấp giọng, nói: “Khó chịu thì cứ nói cho anh biết.”
Tống Miên không nói chuyện thì Lục Thanh Hoài bèn cắn cô, cắn lấy tai của cô, cắn lấy cổ của cô, cắn lấy vai của cô, cắn một cách nhẹ nhàng giống như sự cọ xát giữa hai người đang yêu nhau vậy. Mãi cho đến khi cô “ưm ưm a a” mà nói “Em biết rồi”.
Lục Thanh Hoài làm rất chậm, tiến vào cũng không sâu, chỉ đưa vào có nửa già, nhưng Tống Miên vẫn bị hắn làm cho nhũn hết cả người.
Hai bầu sữa trắng như tuyết bị bàn tay rộng lớn của hắn nắm lấy, nắn nắn bóp bóp. Đầu nhũ phấn hồng cọ vào lòng bàn tay của hắn. Nội bích bên trong âm đạo của hoa huyệt bị dương vật của hắn cọ xát, càng ngày càng nóng, dâm dịch bị đưa ra cũng càng ngày càng nhiều, vang lên từng tiếng “ì ọp”.
Tống Miên khó chịu mà ngọ nguậy thân mình.

Bình luận

Để lại bình luận