Chương 138

:
Giang Ngộ đột nhiên cảm thấy cái nhà này thật đáng sợ, hai con cọp cái trong nhà làm cho anh sợ hãi, lại còn không dám phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn mang theo Giang Chi Chi mà đi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì đầu tóc anh cũng bị hói thôi.
Nắm lấy tay Giang Chi Chi đánh một cái nói: “Sau này không được túm tóc mẹ con nữa, mẹ con không dễ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đâu. Nếu con chọc tức mẹ, người chịu khổ sau cùng chính là ba con, biết chưa hả?”
Giang Chi Chi bị đánh một cái và kêu lên đau đớn thổi hù hù.
Cô bé tỏ ra vẻ mình rất tủithân.
Không nói gì nhưng cô tiểu trà xanh này biết rằng điều này sẽ khiến người đàn ông cảm thấy xót xa.
Giang Ngộ trước đó còn la mắng, giây tiếp theo cảm thấy con gái mình trông thật đáng thương, thương xót mà hôn lên má cô bé.
“Ba xin lỗi Chi Chi, ba sai rồi, ba không nên mắng Chi Chi.”
Cả hai vội vàng thay quần áo và đi xuống lầu để ăn cơm.
Lục Chi tức điên lên được khi nhìn thấy cảnh tượng hai cha con họ trông ấm áp như vậy, cũng không biết tại sao mình lại xui xẻo đến như vậy? Lúc đầu sinh con gái vì nghĩ con gái mình là chiếc áo đệm nhỏ ngọt ngào ấm ấp, nhưng giờ đây thì hay rồi sinh ra một đứa trà xanh tinh ranh.
Lục Chi sau đó cũng dậy người, nhưng hôm qua dằn vặt đến quá muộn, khi thức dậy hai chân cũng có chút run rẩy.
Sau khi thức dậy tắm rửa, thay quần áo thì chuẩn bị xuống nhà ăn cơm.
Giang Chi Chi đã thay quần áo rồi, đi xuống khoe chiếc váy nhỏ với ông bà nội, thậm chí cô bé còn xoay vòng quanh để phô bày chiếc váy nhỏ của mình, mới đẹp làm sao.
Giang Chi Chi thích nhất mặc những chiếc váy nhỏ, các váy đều do ba cô bé mua, màu hồng là màu cô bé thích nhất.
Cô bé có quá nhiều quần áo ở nhà đến mức không có chỗ cất nữa.
Lúc Lục Chi xuống lầu liền nhìn thấy Giang Chi Chi đang khoe chiếc váy nhỏ, hôm nay ban ngày chờ khách đến chúc Tết ở nhà mẹ chồng, buổi chiều bọn họ phải đi chúc Tết.
Giang Chi Chi lúc đầu không có chuyện gì, cô bé không nghĩ tới bao lì xì của mình, nhưng về sau lại cảm thấy có gì đó không ổn, ngày hôm qua cô bé rõ ràng có bao lì xì, sao giờ lại không có.
Cô bé chạy đến chỗ Lục Chi và đưa bàn tay bụ bẫm cho Lục Chi, muốn Lục Chi đưa cho cô bé bao lì xì.
Lục Chi cho rằng Giang Chi Chi đã quên, nhìn cô ra hiệu lấy bao lì xì liền đưa cho cô bé một chiếc bao lì xì.
Có 10 tệ trong đó.
Giang Chi Chi nhìn thấy cái bao lì xì liền mở ra, thấy trong đó có mười tệ, liền lấy ra.
Không muốn.
Giang Chi Chị không muốn mười tệ đó, còn ngồi trên mặt đất làm loạn.
Lục Chi: “…”
Giang Chi Chi tủi thân làm mình làm mẩy, nhưng Lục Chi không có lựa chọn nào khác ngoài việc đưa cho Giang Chi Chi một tờ 100 tệ cho cô bé.
Giang Chi Chi mừng rỡ khi nhìn thấy tờ 100 tệ, đứng dậy từ trên mặt đất, bỏ tiền vào túi nhỏ của mình.
Tuổi còn nhỏ xíu mà cả tiền cũng biết rồi.
Lục Chi kinh ngạc nhìn Giang Ngộ, Giang Ngộ cũng rất bất lực.
Anh cũng không biết con gái mình thông minh như vậy, không muốn mười tệ chỉ muốn 100 tệ.
Sau khi Giang Chi Chi cầm lấy tiền trong bao lì xì, cô bé liền vui vẻ ngồi vào bàn ăn dùng bữa, ăn sáng xong thì người thân họ hàng trong nhà đến.
Có một cửa hàng tạp hóa nhỏ không xa ở ngoài kia.
Sau khi Giang Chi Chi cầm tiền muốn đi ra ngoài cửa hàng tạp hóa mua đồ, cô bé liên tục ở trong nhà nhìn ra, người thân trong nhà có rất nhiều trẻ con, trẻ con không ở yên trong nhà được, nói là muốn cùng nhau đi mua đồ.
Giang Chi Chi còn quá nhỏ, và gia đình cô bé không muốn cô bé ra ngoài.
Giang Chi Chi lén lút theo các anh chị em của cô bé ra ngoài trong khi ba mẹ cô bé đang nói chuyện với những người khác, và nắm tay các anh chị đến của hàng tạp hóa nhỏ.
Sau đó Lục Chi không tìm được Giang Chi Chi của chính mình, cô có chút sợ hãi, tưởng rằng đã đi đâu.
Kết quả là những trẻ con của họ hàng trở về, và Giang Chi Chi trở về theo trên tay còn cầm phô mai que.
Đã tiêu 100 tệ và mua một túi lớn phô mai que về.
Giang Chi Chi là một đứa bé biết chia sẻ, đưa túi đóng gói cho Giang Ngộ, với giọng con nít nói: “Mở, mở ra.”
Giang Ngộ mở túi ra cho Giang Chi Chi dưới ánh mắt đầy công kích của Lục Chi.
Sau khi Giang Chi Chi mở được túi phô mai que, bàn tay bụ bẫm thò vào và lấy một que phô mai ra đưa cho ba rồi đưa cho mẹ cô bé.
Lục Chi bị cô bé chọc cho tức, dở khóc dở cười, cũng không biết nên nhận hay không, khá là biết chia sẻ đó chứ.
Lục Chi nhận lấy phô mai que và Giang Chi Chi chia phô mai que còn lại cho những đứa trẻ khác.
Cuối cùng chỉ còn lại ba cái, cô bé bỏ cả ba cái vào trong túi của mình.
Để Giang Ngộ tháo ra một cái cho cô bé.
Ăn rất vui vẻ.
Giang Chi Chi thực sự là quá thông minh đi, lại ngoan ngoãn, người thân họ hàng trong nhà đều thích cô bé, tuổi còn nhỏ đã biết chia sẻ, còn biết lén lút đi theo người khác cùng nhau đi mua đồ ăn vặt.
Lục Chi biết cái gì gọi là kết tinh, Giang Chi Chi thực sự giống sự dung hòa của hai người họ lại với nhau.

Ngày hôm sau, Giang Ngộ đi cùng Lục Chi trở về nhà ba mẹ cô, bạn hỏ Giang Chi Chi đã thay một bộ váy nhỏ rất đẹp, cũng là do Giang Ngộ tết tóc cho.
Nhìn thấy sao?”
Giang Ngộ: “Tóc Giang Chi Chi ít quá, chỉ có thể buộc như thế này.”
Lục Chi thường cảm thấy con gái mình giống như một con nhím với mái tóc được tết lại vậy.
Nhưng nhìn lâu dần thì cảm thấy nó cũng khá dễ thương.
Giang Chi Chi khá thích mái tóc ba chùm hướng lên trời của mình.
Lục Chi dạy Giang Chi Chi cách gọi ai đó trong xe.
Về nhà Lục Chi không thuận tiện bằng về nhà Giang Ngộ, người nhà Lục Chi thường không có ở nhà, họ thường về quê ăn Tết vì quê họ cũng không xa lắm.
Quê nhà cô ở một ngôi làng nhỏ, và tất cả họ hàng của nhà cô đều sẽ về vào dịp Tết N nên họ đều đón Tết ở nhà ông bà nội của Lục Chi.
Cách đây ít lâu, người thân họ hàng trong nhà cô có mâu thuẫn với nhau nhưng sau đó đã hòa giải.
Vì Giang Ngộ đã sắp xếp công việc cho cậu con trai của bác cả trong nhà.
Lý do cãi nhau trước đó là là vì Giang Ngộ không thu xếp công việc cho con trai nhà bác cả, sau đó Lục Chi kêu Giang Ngộ nhất định không được thu xếp cho, nhưng Giang Ngộ đã bí mật thu xếp riêng, mặc dù không phải công việc trong biên chế nhưng điều kiện đãi ngộ và tiền lương khá tốt.
Giang Ngộ không nói cho Lục Chi biết chuyện này, chỉ vì sợ cô tức giận, Lục Chi biết được vì có lần về quê, nhìn thấy ông bác cả đối xử với cô khá đàng hoàng, cô liền cảm thấy kỳ lạ.
Rõ ràng là bọn họ đã từng cãi nhau rồi, thái độ sao vẫn tốt như vậy.
Sau khi hỏi thăm mới biết được Giang Ngộ vẫn thu xếp công việc cho.
Lục Chi suýt chút thì về cho anh quỳ trên đồ chà quần áo.
Giang Ngộ có lý do chính đáng mà giải thích: “Ba có quan hệ tốt với bác cả, có thể giúp thì giúp, chuyện giới thiệu công việc này cũng không có gì phiền phức, anh e rằng nếu không giới thiệu cho về quê thì mối quan hệ của mọi người đều trở nên rất gượng gạo thì không hay. ”
Lục Chi cảm thấy mình rất có lỗi với Giang Ngộ, anh rõ ràng là loại người không thích người ta dựa vào quan hệ nhất, kết quả anh vì cô đã phá bỏ chính nguyên tắc của chính mình.

Ở đây lái xe trong thôn rất bất tiện nên bọn họ đậu xe qua một bên khi đến nơi.
Đi thăm họ hàng người thân, thì phải tự tay xách quà cáp trái cây.
Trước khi Lục Chi chưa kết hôn lập gia đình cô toàn đi cùng với ba mẹ, bây giờ khi đã có gia đình, cô đều đến đó một mình vào mỗi dịp năm mới.
Năm nay cô còn dắt theo cả Giang Chi Chi.
Giang Chi Chi quá lười biếng, trên những con đường này đều có bùn đất, sợ giày bị dính đất làm dơ giày của cô bé, hơn nữa sau khi đi bộ quá lâu, thấy mệt mỏi cũng không muốn đi tiếp nữa.
Đưa tay về phía Giang Ngộ, tiếng trẻ con tủi thân: “Bế bế ~”
Nhìn thấy bộ dáng lười biếng của Giang Chi Chi, Giang Ngộ cố ý trêu chọc cô bé: “Không bế, Giang chi Chi có phải tự mình đi đi.”
Giang Chi Chi liền tức giận ngay!!
Cô bé vô cùng tức giận mà bỏ chạy.
Giang Ngộ có chút sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng tức giận quen thuộc này.
Giang Ngộ sợ hậu quả càng thêm trầm trọng, liền đi qua nói với Giang Chi Chi: “Ba bế con nhé.”
Giang Chi Chi làm gì mà cần!
Giang Chi Chi tức giận rồi.
Giang Chi Chi chắp tay ra sau lưng, mặc kệ ba cô bé, cứ thế chạy một mạch chính là không chịu cho ba cô bé bế.
Giang Ngộ dỗ dành thế nào cũng không dỗ dành được cô bé.
Đuổi theo thế nào đi chăng nữa cô bé cũng không cho bế, thậm chí Giang Chi Chi còn tức giận đẩy anh ra, hậm hực.
Giang Ngộ nói là có vẻ quen mắt mà,anh nhìn Lục Chi vẻ mặt tuyệt vọng, nói: “Giang Chi Chi đúng thật sự là giống em.”
Bộ dạng tức giận này giống hệt y như đúc, không biết tại sao cô bé lại tức giận, nhưng dù sao thì cô bé chính là rất tức giận.
Nghe vậy, Lục Chi véo cánh tay anh, anh thì hay rồi một lần đắc tội cả hai người luôn.

Bình luận

Để lại bình luận