Chương 138

: Phiên ngoại 5

Không biết từ khi nào, Đường Duệ bắt đầu theo chân bọn họ hỗn tạp giao du thân thiết, đại khái hẳn là đi nhà hàng hắn ăn hai lần , dần dà, mỗi lần đến nhà hàng hắn ăn cơm, đều miễn phí.

Liễu Dục còn muốn làm cho nhà hàng hắn phá sản, có thời gian rảnh liền mang theo cô cọ ăn cọ uống , mà lần đi ăn này không giống với những lần khác, ở nhà hàng đụng phải Bạch Chi, thân mật ôm cánh tay Đường Dụe làm nũng, ngồi đối diện ở trước mặt bàn ăn của hai người .

Liễu Dục không hài lòng, “Làm gì? Chúng tôi ăn cơm, cũng không mời hai người!”

“Dù sao các người đến nhà hàng tôi đều miễn phí ăn uống, không bằng ăn chung cũng đỡ tốn kém tiền ăn của hai chung tôi, mỗi ngày hao tổn phí một bàn này của hai người, cũng có chút tiếc.”

Bạch Chi bây giờ đã không xem cô là địch nhân nữa, phỏng chừng nguyên nhân là ở Đường Duệ , nũng nịu ân ái.

“Đường ca ca, muốn ăn bò bít tết, nhân gia không sức lực cắt, giúp giúp em.”

Cô nàng nháy đôi mắt ngập nước , lông mi vừa cong vừa dài , miệng nhỏ xinh đáng thương chu lên .

“Được.”

Đường Duệ sủng nịch cười, đem dĩa của cô nàng lấy lại đây, Bạch Chi bẹp một ngụm hôn lên trên mặt hắn.

“Đường ca ca tốt nhất .”

Hai người đối diện nhìn thấy cảnh này, cũng không biết nên mở miệng nói cái gì cho phải.

Liễu Dục –bang– một tiếng ném xuống nĩa trong tay , quay đầu liền ôm lấy cánh tay Vệ Duy Nhất , bĩu môi làm nũng.

“Duy Nhất , muốn ăn salad rau dưa, nhân gia không sức lực, đút cho anh.”

Sắc mặt Đường Duệ lộ ra sắp buồn nôn .

Bạch Chi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, “Cậu học tôi làm gì !”

Liễu Dục hung ác nhìn cô nàng.

“Cô mới là người bắt chước lão tử!”

“Ai học ai a! Không biết xấu hổ, cậu một đại nam nhân làm nũng cái gì, giống lưu manh!”

Liễu Dụcvô cùng tức giận, tàn nhẫn trừng lớn đôi mắt, biểu tình biến đổi, dựa vào trên vai Vệ Duy Nhất, ôm lấy cô, “Duy Nhất, cô ta hung anh, em xem cô ta giống như cọp mẹ , sợ wá.”

“Tôi ——”

Bạch Chi ôm lấy cổ Đường Duệ khóc lên, “Đường ca ca, anh xem cậu ta!”

Vệ Duy Nhất ghét bỏ đẩy Liễu Dục ra, “Anh có thể đừng phát tao hay không.”

Đường Duệ xoa xoa đầu cô nàng, “Được được, không ủy khuất, ăn cơm trước.”

Cắt xong bò bít tết đẩy qua cho cô ta , Bạch Chi vui sướng lại hướng lên mặt hắn hôn một cái.

Tâm lý người đối diện lập tức không cân bằng.

“Vệ Duy Nhất, em nỡ để anh ủy khuất?”

Cô thờ ơ đem bò bít tết hướng trong miệng hắn đưa qua.

Liễu Dục nhe răng nhếch miệng, bắt lấy nĩa trong tay cô, đem một ngụm bò bít tết ăn vào trong miệng, không đợi cô nói chuyện, cái ót liền bị ôm, ập vào trước mặt hôn điên cuồng , đầu lưỡi hướng miệng cô mà càn quét, khối bò bít tết lia ở trong miệng hai người qua lại dính đầy hỗn hợp nước miếng.

Gương mặt Bạch Chi đỏ lên, cắn nĩa, thật cẩn thận nhìn thoáng qua Đường Duệ.

“Đường ca ca……”

Đường Duệ nhéo nhéo cổ cô ta, cúi đầu ở bên tai cô nàng nhỏ giọng nói, “Ngoan, trước công chúng, chúng ta không làm chuyện mất mặt như vậy, bọn họ không biết xấu hổ, chúng ta có.”

Hôn hôn gương mặt cô nàng, Bạch Chi cười xán lạn như hoa, nghe lời gật gật đầu.

Mặt bị ném trước cửa nhà người ta, Vệ Duy Nhất không bao giờ muốn cùng hắn đi đến nhà hàng Đường Duệ ăn cơm nữa, quỷ mới biết ánh mắt phục vụ tới tới lui lui cỡ nào kỳ quái mà nhìn bọn họ.

Buổi tối, Liễu Dục đang xào rau, nghe được tiếng chuông cửa , giảm lửa đi mở cửa.

“Ai a?”

Nhìn đến người đang đứng ngoài cửa , hắn phi thường không ngờ đến.

Bạch Chi ôm cánh tay Đường Duệ hướng hắn phất tay, “Hello a, tới cọ cơm ăn nga.”

Bang!

Cửa dùng sức bị đóng lại, hai người bị dọa đến chấn động.

Vệ Duy Nhất từ phòng vệ sinh tắm xong ra tới, hỏi một câu, “Ai gõ cửa?”

Liễu Dục hương cô nở nụ cười xán lạn , “Không có gì, ăn mày chết tiệt.”

Ăn mày có thể chạy đến loại tiểu khu cao cấp này ?

Cửa đột nhiên lại bị gõ vang, truyền đến thanh âm Bạch Chi huyên náo .

“Sao cậu có thể không lễ phép như vậy a uy! Cọ cơm nhà tôi bao nhiêu lần, tới nhà các người ăn một bữa thì làm sao!”

Ăn mày……

Đường Duệ kẹp thức ăn hướng trong miệng nhai, ăn được mùi ngon, gật đầu một chút , “Ăn ngon a, tay nghề không tồi, có thể có thể, tới tiệm tôi làm đầu bếp đi, tôi trả tiền lương cho cậu so với những người khác cao hơn.”

“Cút cút cút! Ai phải làm công cho cậu, tôi là đầu bếp riêng cho Tiểu Duy Nhất nhà tôi .”

Nó xong, thân mật ôm lấy cánh tay cô.

Vệ Duy Nhất giãy giụa , “Ăn cơm đi, đừng nhúc nhích, đợi chút lại nói.”

Hắn chớp chớp mắt hỏi, “Đợi chút trên giường nói sao?”

Không khí trên bàn cơm đột nhiên an tĩnh, tiếng mắng của Bạch Chi cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn bọn họ, như thiếu nữ ngây thơ nghe chuyện bát quá vo cùng hưng phấn .

Tốc độ nhấm nuốt đồ ăn của Đường Duệ cũng chậm lại, bưng kín đôi tai cùng mắt cô nàng lại.

“Không nghe không nghe, niệm kinh tịnh tâm.”

“Nói ai !” Hắn vỗ lên bàn, “Có bản lĩnh đừng ăn, cút xéo cho tôi! Quấy rầy hai chúng tôi ân ân ái ái.”

Bạch Chi nuốt xuống đồ ăn trong miệng, lấy ra tay trước mắt hít hít cái mũi, quay đầu nhìn Đường Duệ.

“Đường ca ca, em cũng muốn.”

“Em muốn cái gì?”

“Liền như bọn họ nói.”

Vệ Duy Nhất mặt vô cảm buông đũa.

Liễu Dục khó có thể tin ha ha ha cười to hai tiếng, “Các người thế nhưng còn chưa tới một bước kia? Đường Duệ có phải cậu không được hay không a! Gôn chưa đánh vào lỗ sao?”

“Ai nói! Không ccho cậu vũ nhục Đường ca ca nhà tôi , ai nói anh ấy không được !”

“Nga? Được hay không đều chưa làm qua a, tôi còn tưởng rằng cậu là tra nam, nguyên lai không phải lừa thân , là lừa tiền a ha ha ha —— ngô!”

Vệ Duy Nhất bưng kín miệng hắn, xin lỗi cười cười, vỗ cái bàn đứng dậy, “Đừng nói nữa câm miệng! lại đây cho em.”

Bạch Chi tức giận trừng mắt Liễu Dục, ngồi ở chỗ kia ôm cánh tay, cơm cũng ăn không vô.

Chờ bọn họ đi rồi, Đường Duệ xoa đầu cô nàng, “Được rồi, đừng nóng giận, không phải trước khi tới đã nói cùng em, miệng cậu ta rất tiện, không cần để ý lời cậu ta nói.”

Bạch Chi đánh bay tay hắn , rốt cuộc cũng thu lại tươi cười, “Vậy anh vì sao không chịu cùng em làm! Em đều đã ám chỉ cho anh rất nhiều lần, em không tin anh nhìn không ra, không phải như cậu ta nói là không được, là anh căn bản không tính toán cùng em lên giường có phải không!”

Hắn không hé răng.

Bạch Chi kéo kéo khóe miệng, lộ ra diện mạo vốn có.

“Anh có ý gì? Chẳng lẽ thật sự giống cậu ta nói , gạt tiền gạt quyền, không cùng em lên giường là cảm thấy em thật ghê tởm, tính toán cầm lấy đồ vật của em vỗ vỗ mông chạy lấy người?”

Đường Duệ nhướng mày, nhìn về phía bàn thở dài, xoa đầu mình, thanh âm vô lực.

“Có phải em cũng đem anh trở thành người như trong miệng ba ba em nói phải không? Anh đã cùng em nói, anh muốn quý trọng em, dưới tình huống chưa xác định được tương lai , anh không nghĩ muốn dễ dàng cùng em phát triển quan hệ, nếu người cuối cùng bên em không phải là anh , vậy em nên làm sao bây giờ.”

Bạch Chi hung hăng đẩy hắn một phen.

“Anh đem em trở thành cái gì?Anh cảm thấy mỗi người đàn bà đều cần phải có cái loại thiện tâm này phải không? Em đã sớm không phải xử nữ, em đã kết giao rất nhiều bạn trai, cùng ai làm tình là tự do của em, em muốn làm liền làm, không ai quản được em! Lão nương muốn cùng anh làm tình là vinh hạnh của anh!”

“Anh cho rằng trong miệng thốt ra những câu nói bảo hộ em, cảm thấy sao thực thiện lương, bất quá là do anh tình nguyện mang lên chủ nghĩa đại nam tử, thật làm người ghê tởm!”

Cô cầm túi đứng dậy liền đi, Đường Duệ hoảng thần đuổi kịp.

“Bạch Chi!”

“Bạch Chi em đừng nóng giận, anh không có ý tứ kia, Bạch Chi!”

Vệ Duy Nhất hướng ra bên ngoài thăm dò.

“Người đi rồi, anh vừa lòng?”

Liễu Dục ngồi ở mép giường, chống tay, ủy khuất chu miệng lên.

“Lại không phải anh sai, vạn nhất tên kia chính là cái tra nam thi sao? Em nghe cậu ta nói đi, anh cảm giác chính là cậu ta không thích mà thôi, nếu là cạu ta thật sự thích, sao có thể không làm tình.”

“Vâng vâng vâng, động vật nửa người dưới tự hỏi tự trả lời.”

“Ân hừ hừ, muốn suy nghĩ bằng nửa thân dưới cũng không phải dương vật người bình thường có thể làm được , chỉ có dương vật thật lơn của anh mới có năng lực này , bảo bối anh nhẫn đã lâu, vừa rồi em câu dẫn anh, mặc kệ, anh muốn cùng em làm tình!”

Hắn bắt lấy eo , đem cô đẩy xuống giữa giường, Vệ Duy Nhất dùng sức đẩy bả vai hắn, “Em nơi nào câu dẫn anh!”

“Em vừa rồi nói, đợi lát nữa lại nói, còn không phải là hiện tại sao? Đến đây đi,em muốn nói cái gì anh đều nghe, chúng ta vừa nói vừa làm.”

“Anh đừng hồng chơi chữ với em , cút ngay!”

Hai chân non mịn bị hắn bắt lấy, Liễu Dục liếm răng nanh, híp mắt lộ ra ý cười không tốt .

“Bảo bối, sức lực em n không thắng nổi anh, đừng chống cự vô ích a, em bị thương lão công của em sẽ đau lòng.”

Gần đây hắn càng ngày càng không biết xấu hổ, cái lời nói thô tục gì đều dùng ở trên người cô , lão công lão bà cũng kêu càng thêm thuận miệng, Vệ Duy Nhất ghé vào trên vai hắn, cách áo thun thun cắn xuống.

“A!”

Cho rằng cảm tình của bọn họ nói không chừng còn bị hòa hoãn một thời gian thật dài.

Không nghĩ tới, ngày thứ ba liền lại tới nhà bọn họ cọ cơm.

Bạch chi mặc một thân váy lam, bên ngoài Đường Duệ mặc áo khoác màu xám , bên trong mặc áo sơmi cũng màu lam, thực rõ ràng là đồ tình nhân.

Vệ Duy Nhất còn có chút kinh ngạc, Liễu Dục đang ở bên tai cô ồn ào cũng muốn mua đồ đôi.

Cô nhăn mày nói, “Anh có thể thành thật một chút hay không? Nấu cơm liền đi mua cho anh .”

“Anh làm!Ở đây món nào mà không phải do anh làm, anh làm liền phải mua, em chờ!”

Đường Duệ nhìn Bạch Chi nói, “Hôm nay anh cũng làm cơm, để em nếm thử tay nghề của anh.”

Cô nàng vui vẻ gật đầu, ôm lấy cổ, hắn nhón mũi chân hôn một cái.

Hai người nam nhân đều đi phòng bếp, cũng chỉ dư lại hai người.

Phòng khách cách phòng bếp một đoạn, Vệ Duy Nhất hỏi cô nàng, “Liền hòa hảo?”

Cô nàng hừ một tiếng, xốc lên cổ áo của váy , xương quai xanh có dấu hôn thực rõ ràng , còn không ít.

“U, gôn đã đánh.”

“Đó là! Bổn tiểu thư ra tay còn không phải thúc thủ chịu trói.”

Vệ Duy Nhất nâng má cười khẽ,môi đỏ thủy nhuận cong lên dụ hoặc, “Không sợ cậu ta là tra nam?”

“Mặc kệ nó! Lão nương sợ cái gì, ít nhất hiện tại còn không phải sủng tôi thương tôi, ngoan ngoãn quỳ gối dưới váy thạch lựu của tôi sao, dù sao thân mình của anh ấy tôi đoạt được trước , tra nam cũng không lỗ.”

“Tư tưởng thật thoáng.”

Bạch Chi vứt cho cô một cái mị nhãn, “Đó là nhất định,tôi muốn cái gì thì phải có cái đó tiền nhiều xài không hết, lão cha sủng tôi, thích một nam nhân, tôi phải nghĩ mọi cách có được trong tay.”

Vệ Duy Nhất cũng rất hâm mộ cô nàng, có gia thế sinh ra đã có sẵn kiêu ngạo, không sợ gì cả, vô cùng tự tin, mà trước nay điều này cô chưa từng có được.

Tưởng tùy thời được đến một người, cho dù đá rớt, cũng như thế đơn giản.

Bình luận

Để lại bình luận