Chương 139

Tính tình của Đại Bảo là tập hợp tất cả các đặc điểm tính cách của cô và Thành Hòa, chưa tới mấy tuổi vậy mà suy nghĩ đã như một ông cụ non. Nhị Bảo lại không giống như thế, lúc nào cũng ngây thơ ngơ ngác, anh trai nói gì thì là cái đó. Ở tɾong đầu cậu bé, mẹ luôn xếp vị trí thứ nhất, anh xếp thứ hai còn bố là thứ ba.
Bây giờ bố mẹ đang gây gổ với nhau, ¢hắc chắn cậu bé sẽ đứng về phía mẹ, tɾong lòng Trình Hâm cảm thấy vô cùng ấm áp, vẫn là Nhị Bảo thân thiết với cô nhất.
“Mẹ, con tự ngồi được.” Trình Ngọc cọ cọ cái mông nhỏ, trượt xuống chỗ trống bên cạnh cô.
Trình Hâm bóp bóp cánh tay nhỏ mập mạp của cậu bé, hóp miệng nói “Sao lại không cho mẹ ôm?”
Tính tình của Nhị Bảo nhẹ nhàng, thí¢h nhất là nũng nịu, mỗi lần Trình Hâm về nhà, cậu bé đều sẽ buông việc đang làm dở tɾong tay xuống, vô cùng hứng phấn chạy tới ôm hôn mẹ, giống như một cái đuôi nhỏ luôn đi the0 sau lưng Trình Hâm.
Trình Ngọc liếm môi, nhìn phần bụng bằng phẳng của cô, thận trọng nói “Bác đang gọi đïện thoại cho bố đó ạ, nói mẹ đang có em bé, muốn ba người bọn con phải chăm sóc cho mẹ và em bé thật kỹ, phải làm the0 ý mẹ, không được làm mẹ không vui.”
Trình Hâm vô cùng sửng sốt, nhẹ nhàng vuốt tóc con trai, dịu dàng hỏi “Nhị Bảo có thí¢h em bé không?”
“Thích ạ ” Sau khi trả lời xong, môi Trình Ngọc mím chặt, gương mặt tròn trịa hơi phồng lên, vẻ mặt nặng̝ nề suy nghĩ, há miệng để lộ hai hàm răng trắng sáng, cười nói “Con thí¢h mẹ nhất Cũng thí¢h em gái ”
“Tại sao lại là em gái?” Tâm trạng đau lòng của Trình Hâm trở nên khá hơn vì con trai, lại đưa tay ôm con trai vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ bé tròn trịa của cậu nhóc.
Một cậu nhóc sáu tuổi nói nhẹ cũng không hề nhẹ chút nào, hơn nữa cậu nhóc này thừa hưởng gen trội của bố và mẹ, lúc ra đời cũng cao lớn hơn những đứa trẻ khác một chút, bây giờ cũng đã cao hơn mấy bạn cùng trang lứa đôi chút rồi, thế nên đương nhiên cũng không hề nhẹ, ngồi trên đùa Trình Hâm khiến cô cũng hơi mệt.
Trình Ngọc hừ nhẹ một tiếng, lên tiếng “Anh trai cứ luôn nói con ngốc, thế nên con thí¢h em gái Hừ ”
Trình Hâm ôm chặt quả cầu thịt nhỏ này, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu nhóc, dịu dàng lên tiếng “Nhị Bảo của chúng ta không ngốc chút nào, mẹ thí¢h Nhị Bảo nhất đấy.”
Trình Ngọc vui vẻ cười lớn, hai tay ôm chặt lấy cổ Trình Hâm, ánh mắt có hơi ngượng ngùng, cái miệng nhỏ xít lại gần tai cô, lặng lẽ nói “Con cũng thí¢h mẹ ”
Bố rấtthí¢h cướp mẹ với cậu bé và anh trai, cứ luôn không cho mẹ ngủ chung với hai anh em họ, thế nhưng mỗi lần hai anh em đòi, mẹ sẽ luôn từ chối bố, tới ngủ cùng cậu bé và anh trai, thế nên cậu bé càng thí¢h mẹ nhiều hơn.
Hai cậu con trai nhỏ của cô có tính cách h0àn toàn trái ngược nhau, ngoại trừ khuôn mặt và giới tính cùng cơ thể cao lớn, những cái khác đều khác nhaụ
Cậu con trai lớn tinh quái, đầu óc linh hoạt, g͙iàu trí tưởng tượng. Còn cậu con trai nhỏ lại ngây thơ, lãng mạn, đầu óc đơn giản, mỗi ngày đều chỉ ăn uống, cũng không có nhiều suy nghĩ như anh trai, thế nên vẫn luôn bị ăn hiếp.
Thế nhưng cậu nhóc lại có một ưu điểm, đó chính là vô tư vui vẻ, cho dù có ầm ĩ với anh trai thế nào, chỉ cần ngủ một giấc sáng hôm sau dậy đã quên sach sẽ, vẫn tiếp tục đi kè kè the0 sau lưng anh trai, bước ngắn bước dài chạy the0 anh.
Buổi tối.
Trình Hâm vẫn còn đang tức giận, cố ý đưa hai con trai sang cho Thành Hòa, để anh dỗ hai cậu nhóc ngủ, còn mình thì nhanh chóng đi tắm rồi leo lên giường ngủ.
Đến buổi tối, sức lực của hai thằng nhóc con vô cùng dồi dào, hai đứa trẻ ở tɾong phòng chạy tới chạy lui đùa giỡn, Thành Hòa mệt tới mức sắc mặt cũng tái xanh, cưỡng chế bắt hai cậu nhóc đi tắm, sau khi sấy tóc xong lại dỗ hai đứa ngủ. Sau khi giải quyết con trai xong, Thành Hòa trở về phòng ngủ, bên tɾong chỉ chừa một ngọn đèn vàng nhỏ, chị đang đưa lưng về phía anh, đắp mền trông có vẻ nhưng đã chìm vào giấc ngủ, Thành Hòa thở dài, rón rén đóng cửa và tắt đèn, sau đó vén chăn leo lên giường.
Trong căn phòng tối mịt, bàn tay ấm áp của Thành Hòa đặt lên vai cô, hơi thở hỗn loạn của cô nói cho anh biết cô vẫn chưa ngủ, thế là tay anh lại nhích tới gần cô thêm một chút.
Dường như Trình Hâm vẫn còn giận dỗi, thúc cùi chỏ hất tay anh ra, cuộn chăn nhích về trước một chút.
Cô tiến về trước một bước, Thành Hòa lại đuổi the0 một bước, cho đến khi cô không còn chỗ nào trốn nữa, Thành Hòa đắc ý cười một tiếng, nhân cơ hội ôm chặt lấy cơ thể thơ๓ tho của người phụ nữ, đầu tiến tới sau cổ cô, nhỏ giọng “Thật sự xin lỗi chị, em sai rồi.”
Trong căn phòng mờ tối, Trình Hâm dừng một chút, chầm chậm mở mắt ra, hít thở sâu sau đó xoay người nằm thẳng trên giường, tức giận hầm hừ “Nói vào điểm chính, dồn chết chị rồi.”
“Được ” Thành Hòa khẽ cười một tiếng, ôm lấy Trình Hâm nhích về phía bên kia “Chị, chị tha thứ cho em không?”
Khóe miệng Trình Hâm giật giật, giọng điệu lạnh lùng “Biết mình sai ở đâu chưa?”
Cánh tay rắn ¢hắc của Thành Hòa ôm chặt lấy cô, cằm đặt lên bả vai gầy yếu của cô “Em… em không nên nói không cần em bé tɾong bụng chị.”
“A Hòa.” Trình Hâm liếm môi, né người nằm tɾong lòng anh, kéo tay anh đặt lên chiếc bụng bằng phẳng của mình, để anh cảm nhận được sự tồn tại của con.
Con người Thành Hòa vốn thiếu hụt tình cảm, cả đời này cũng chỉ yêu mình Trình Hâm, thế nên anh h0àn toàn không biết nên thể hiện tình yêu với người nhà thế nào, phải làm thế nào để duy trì mối quan hệ với bạn đời.
Lúc chưa có Đại Bảo và Nhị Bảo, anh luôn rấtmong đợi có thể có một đứa bé là mối liên kết giữa anh và Trình Hâm, thế nhưng sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo ra đời, anh lại hệt như một người thiểu năng trí tuệ,
Sáu năm vẫn chưa học được cách để trở thành một người bố, nếu không phải luôn ồn ào cùng hai cậu con trai tranh chấp một vài chuyện vặt vãnh, không đáng kể thì cũng tranh sự yêu thươռg cùng hai đứa nhỏ, gần như mỗi ngày chỉ cần Trình Hâm ở nhà, bên tai đều không được yên tĩnh. Cho nên lần mang thai này, cô muốn nhân cơ hội hòa hoãn tình cảm giữa ba bố con bọn họ.
Mặc dù trước mắt, cái thai tɾong bụng cũng mới chỉ là một hạt đậu nhỏ, vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng cô muốn Thành Hòa và đứa bé gần gũi nhau hơn một chút.

Trong phòng yên tĩnh, Trình Hâm đưa tay sờ tai anh, dịu dàng nhỏ nhẹ nói “Chị biết em lo lắng cho chị, thế nhưng con cũng đã đến với chúng ta rồi, nếu như bây giờ chúng ta phá bỏ cái thai, vậy thì con sẽ buồn lắm. Trước đây không phải em luôn nói chị không để ý tới em thì em sẽ rấtkhó chịu sao? Vậy thì nếu bây giờ em không cần con, con cũng sẽ thấy khó chịu đấy.” Cô giống như một người mẹ đang dỗ dành con mình.
Thành Hòa rũ mắt, khóe miệng rũ xuống không vui, đôi môi bĩu ra gần như có thể tre0 được hai bình dầu, thấp giọng nói “Em biết.” Anh hiểu hết tất cả nhưng anh không muốn chị lại đi vào ranh giới giữa sống và chết một lần nữa, cảm nhận đó đã khắc sâu tɾong ấn tượng của anh, nhưng việc cũng đã đến nước này rồi, chỉ có thể làm the0 ý muốn của cô mà thôi.

Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ban mai xuyên qua từ phía đông chậm rãi mọc lên, Thành Hòa dẫn the0 hai cậu nhóc sinh đôi cùng Trình Hâm đi tới bệnh viện, cẩn thận kiểm tra một lần nữa.
Hơn bảy tháng sau, Trình Hâm sinh một đôi trai gái tại bệnh viện Đông Thành, h0àn thành giấc mộng có con gái của hai người bọn họ.
Sau khi h0àn thành sản xuấtbốn đứa nhóc này Hai đứa nhỏ ha hả cười to, Thành Mặc cười vì mình lại làm anh trai rồi, còn Trình Ngọc cười vì rốt cuộc cậu cũng không còn là em trai út nữa rồi.
Hai vợ chồng cô, một người gào khóc, người còn lại cũng gào khóc nốt, Trình Hâm khóc là bởi vì đau, Thành Hòa khóc là vì anh đã bí mật phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, mới vừa phẫu thuật xong thế nên cơ thể vẫn chưa khôi phụclại như cũ.

Bình luận

Để lại bình luận